Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

Mục Thiên Dương nở một nụ cười, rất thích bộ dáng thẹn thùng của cô. Cái từ kêu “Mặt đỏ tim đập” trong lòng không động, chắc là không biết đỏ mặt. Thiếu chút nữa thì anh cười ngây ngô, cắn chặt răng, mặt lạnh: “Đồ ăn lạnh, kêu bà Trương hâm nóng lên rồi ăn.”

“Đã ăn rồi.” Uyển Tình buông đũa xuống, “Muộn rồi, còn phải quay về trường học.”

Mục Thiên Dương nhíu mi: “Hôm nay thứ sáu.”

“Ngày mai học bù!” Thiên Tuyết đứng dậy theo, “Tuần sau phải nghỉ lễ, anh sẽ không quên việc này đi, anh cho mọi người trong công ty nghỉ không?”

Mục Thiên Dương liếc cô một cái: “Chuyện nghỉ hay không anh không quản lý!” Cho nên anh tuyệt đối sẽ không làm ra mục đính như vậy!

-

Chuyện gặp bố dượng tương lai đối với Uyển Tình rất quan trọng, phải mặc quần áo như thế nào, phụ kiện như thế nào đều chuẩn bị tốt trước. Buổi tối chủ nhật nhận được điện thoại của Từ Khả Vi, nói một giờ chiều đến, ngày nghỉ chấm dứt mới trở về.

Thiên Tuyết nói: “Nhớ….nhìn xem bố dượng của cậu trông như thế nào!”


“Còn chưa có chắc chắn đâu!”

“Mẹ cậu thật vất vả mới tìm được một nửa kia để dựa vào, chẳng lẽ cậu muốn để cho mẹ cậu không có kết quả?”

“Tớ đương nhiên sẽ không. Chỉ cần nhân phẩm của người kia không có vấn đề, tớ vui! Chỉ là chú ấy còn có một người con gái, vạn nhất người ta không muốn có mẹ kế thì sao?”

“Cô ta dám tác quái, mình trị cô ta giúp cậu!”

“Làm trò!” Uyển Tình oán trách liếc nhìn cô một cái.

Thiên Tuyết che mặt: “Không cần giận mình, mình cũng không phải cố ý.”

“Cậu……” Mặt Uyển Tình đỏ bừng, để tùy cô nắm cánh tay đánh.

Thiên Tuyết cười trộm cô, miệng đầy cầu xin tha thứ: “Mình sai rồi mình sai rồi…….” Nếu bởi vì bị cô chê cười, Uyển Tình ngượng ngùng, dùng biểu tình trước kia đứng trước mặt anh hai của cô, anh hai nhất định sẽ giết cô.

Đang huyên náo vui vẻ, Lý Kỳ Lâm gọi điện thoại tới, Thiên Tuyết alo một tiếng, Lý Kỳ Lâm nói lạnh như băng: “Em xuống dưới!”

Thiên Tuyết sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Lý Kỳ Lâm dừng một chút, khẩu khí khá hơn rất nhiều: “Anh đợi em ở dưới lầu, có chuyện muốn nói với em.”

“À…..” Trong lòng Thiên Tuyết nghi hoặc, nói với Uyển Tình, “Lý Kỳ Lâm tìm mình.”

Uyển Tình nhìn đồng hồ, đã chín giờ: “Về sớm một chút.”

“Yên tâm đi!” Thiên Tuyết vẫy vẫy tay, đổi giày chạy.

Đến dưới lầu tìm được Lý Kỳ Lâm, anh không nói gì, lập tức túm lấy cô xoay người bước đi.

Thiên Tuyết vừa đi vừa hỏi: “Anh làm sao vậy? Đừng quá nhanh, chậm một chút……Vì sao anh không nói? Anh câm điếc? Lý Kỳ Lâm! Anh nổi điên cái gì?”

Lý Kỳ Lâm đột nhiên dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn cô.

Thiên Tuyết bị ánh mắt của anh dọa sợ, lắp bắp nói: “Anh anh anh……Anh làm sao vậy?”

Lý Kỳ Lâm lôi kéo cô tiếp tục đi, đi đến bìa rừng bên ngoài trường học vắng người, nơi này có ít người đi qua, bây giờ lại là buổi tối. Thiên Tuyết có chút đoán không ra, thật cẩn thận nhìn anh vài lần, trong lòng bắt đầu nghĩ tới những phương pháp Mục Thiên Thành dạy cô phòng sói, nắm chắc phương pháp, đợi đến lúc đánh nhau kịch liệt…….Dù sao nếu anh dám làm xằng bậy, cô liền đánh anh được!

Lý Ký Lâm hô hấp lớn vài cái, đột nhiên ôm lấy cô, có chút yếu ớt hô: “Thiên Tuyết……..”

“Anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đêm nay chúng ta ra ngoài được không?”

“A?”

Lý Kỳ Lâm ôm chặt cô, đột thiên thả cô ra, hai tay cầm lấy bả vai của cô: “Chúng ta đi ra ngoài qua đêm, em giao cho anh!”

“Hả?” Thiên Tuyết không thể tin trừng mắt nhìn anh, “Vấn đề này không phải chúng ta đã thảo luận qua rồi sao?”

“Những cặp đôi khác quen nhau được một tháng sẽ đi thuê phòng, chúng ta đều đã một tháng!”

Thiên Tuyết bỗng dưng nổi giận, lại cố kiềm chế lại. Dưới loại tình huống này, cô đã sớm quên bản thân đang tu dưỡng thành thục nữ, âm thanh yên lặng không gợn sóng: “Bọn họ là bọn họ, em là em. Bây giờ em không có cách nào làm chuyện kia, không tiếp thu được!”

“Không phải là em không dám chứ?” Lý Kỳ Lâm đột nhiên đẩy cô ra.

“Em đương nhiên không dám! Anh nghĩ rằng nữ sinh chúng tôi giống nam sinh các anh? Làm một chuyện không tốt, phải trả giá cả đời, nhưng các anh lại có thể khoe khoang bản thân.”

Lý Kỳ Lâm trầm mặc một lát, lạnh buổt hỏi: “Em đến Isabella làm gì?”

Thiên Tuyết sửng sốt một lát: “Làm sao anh biết?”

“Là sự thật?” Lý Kỳ Lâm cười lạnh, “Nghe nói em và Uyển Tình thường xuyên không qua đêm ở phòng ngủ?”

Thiên Tuyết rốt cuộc phát hỏa, phẫn nộ hỏi: “Anh có ý tứ gì? Không phải em đã nói với anh dì của Uyển Tình ở đó sao, anh đang hoài nghi cái gì?”

“Anh không muốn hoài nghi, anh nghĩ có thể trùng hợp……” Anh hít sâu một hơi, thống khổ bắt lấy cô, “Bọn họ nói nhìn thấy em ở dưới lầu của nơi đó mua đồ, mặt áo khoác còn nhiều tiền hơn học phí một học kỳ của chúng ta! Còn thấy một chiếc Porsche ra vào tiểu khu đó……Em muốn anh nghĩ như thế nào?”

“Ngao……” Thiên Tuyết bất đắc dĩ tru lên, CMN là người nào đồn tin nhảm! Lão Tử xuất hiện ở đâu, mặc quần áo gì cần các người quản lý!

Lý kỳ Lâm nâng mặt của cô, nhẹ nhàng hôn lên. Thiên Tuyết không nhúc nhích, mặt nghiêng đi 45 độ, nhìn ngọn đèn của phòng học. Lý Kỳ Lâm vừa hôn, vừa di động trên người cô, dần dần khiến cho cô dựng thẳng lưng. Thấy cô không có phản kháng, động tác của anh càng lớn mật.

Thiên Tuyết cảm giác có một bản tay chui vào trong áo mình, đột nhiên hỏi: “Anh muốn chứng minh cái gì? Chứng minh em sạch sẽ, sau đó yên tâm cùng một chỗ với em?”

Lý Kỳ Lâm dừng một chút, tới gần cô: “Anh không muốn để cho người khác nói lung tung về em, chính anh cũng không muốn đoán. Anh hi vọng anh có thể dùng thuốc lưu thông máu phản bác bọn họ, đánh bọn họ?”

“Hiện tai anh không hợp tình hợp lý? Anh là đang hoài nghi em phải không?”

“Vậy em muốn anh như thế nào? Trong lòng em không có quỷ, đáp ứng anh là chuyện bình thường!”

“A! Em cũng không phải ngốc!” Thiên Tuyết hét lớn một tiếng, “Anh ra yêu cầu này với em, em ở trong lòng anh, rốt cuộc là sạch sẽ, hay là bẩn? A? Em sạch sẽ, anh ngủ xong liền nguôi giận, em ô uế, không phải là anh ngủ xong liền đá em! Nếu em đã bẩn, ngủ với người khác còn có một bộ quần áo mặc, ngủ với anh? Còn bị anh mắng?”

Sau một lúc lâu, Lý Kỳ Lâm rống to: “Mục Thiên Tuyết!”

“Sao nào?”

“Em…….Em……Em thật sự……”

“Em không phải miễn phí! Em là đi ra bán! Anh có muốn nghe hay không? Lưu manh!” Thiên Tuyết gập đầu gối, hướng phần eo phía dưới của anh.


“Ngao……” Lý Kỳ Lâm kêu thảm một tiếng, từ bìa rừng cây lăn ra ngoài, đến con đường nhỏ bên ngoài mới dừng lại.


Thiên Tuyết đi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi đá anh mấy đá, anh bị đá lớn tiếng mắng.


Tuy rằng con đường này ít người đi lại, nhưng không nghĩa là không có một ai. Lúc này đột nhiên nghe thấy âm thanh của ngừi ta nói chuyện, vừa hỏi “Sao lại thế này?”, “Đi xem”, vừa chạy tới.


Thiên Tuyết phân tâm nghe âm thanh bên kia, Lý Kỳ Lâm nhân cơ hội này đứng lên, tưởng chế trụ cô. Cô nhéo một chút, giãy giụa không được, quyết đoán đánh ngã anh, kết quả thiếu chút nữa vướng thắt lưng.

Advertisement
';
Advertisement