Cái mả bà nhà ngươi! Không ngờ lại ném nàng đi!
Tần Phong Hi ló ra khỏi một góc lều áo choàng, bay ra ngoài theo đường parabol. Ở giữa không trung, nàng nhìn thấy người đàn ông đạp gió bay đến, đeo mặt nạ màu vàng, tay cầm đao lớn, thấy nàng thì bật cười nói: “Cô nương đến hiến máu cho đao Ẩm Nguyệt của ta sao? Vậy nếu tại hạ từ chối thì bất kính quá!” Nói xong, hắn ta giơ đao lên, lưỡi đao lóe lên u quang dưới ánh trăng xé gió bổ về phía nàn!
Khốn kiếp! Sao bảo nàng có thể đi đường dương quan của nàng cơ mà!
Lúc này Tần Phong Hi vẫn đang ở giữa không trung, đao lớn thì đang chém về phía eo nàng, xem lực đạo và trình độ sắc bén của đao kia, nếu bị chém trúng chắc chắn nàng sẽ bị chém làm đôi!
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ kêu cứu mạng, ai ngờ nàng lại oán giận hét lớn: “Lệ Tử Mặc, ta và ngươi không đội trời chung! Á!”
Người máu khốn nạn, khốn nạn, nếu như nàng chết thì chính là do hắn hại!
Bởi vì vứt bỏ nàng mà Lệ Tử Mặc lại vô lực ngã xuống, bắt đầu đau đớn, ngay cả nói chuyện cũng không có sức, nghe xong câu kia thì con ngươi đỏ tươi lóe lên.
“Keng!”
Một giây trước khi đao chém trúng nàng, kiếm của Ưng đã đỡ được, đồng thời giơ chân đạp nàng trở về, sáu thị vệ nhanh chóng tách ra, một trong số đó kéo tay nàng ném vào vòng bảo vệ.
Tần Phong Hi lại ngã xuống, lần này nàng gần như không có thời gian thở dốc.
Nàng khó khăn bò dậy, ngồi dưới đất, đối diện với đôi mắt âm u đỏ như máu. Sự mỉa mai và khinh thường khiến nàng vừa giận vừa bực, đồng thời cũng âm thầm kinh hãi.
Rõ ràng hắn rất cần nàng, nhưng chỉ vì nàng nói một câu làm phật ý hắn là hắn đã lập tức quăng nàng ra ngoài chịu chết! Tàn nhẫn vừa thôi!
Trước đó một giây, nàng hoàn toàn không ngờ hắn sẽ hành động như vậy. Người đàn ông này tính tình thất thường đến mức nào đây!
Tần Phong Hi khóc không ra nước mắt, nàng cảm thấy lần xuyên không này báo đời quá rồi, nàng vừa tới đã gặp phải toàn hạng người gì đâu không!
Bên ngoài có tiếng vật nặng rơi xuống, sau đó là tiếng Ưng rên rỉ đau đớn. Ngay sau đó, bốn thị vệ đồng loạt xông ra ngoài, bọn họ không che mặt, Tần Phong Hi nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ lấy một chọi năm nhưng lại không hề yếu thế.
“Ha ha ha, Lệ Tử Mặc, ba cận vệ khác của ngươi đâu? Chỉ một mình Ưng Vệ không đủ cho ta giết đâu!” Người đàn ông đeo mặt nạ vừa đánh còn có thời gian giễu cợt bên này: “Nhìn dáng vẻ vô dụng của ngươi đi. Còn không ngồi dậy nổi, không nói nổi một câu, chỉ có thể nằm lê dưới đất giống như con chó chết để kẻ khác bảo vệ, còn trơ trẽn tự xưng là chủ nhân Phá Vực à? Ha ha ha! Ta thấy chi bằng sau này ngươi đổi tên thành Lệ chó chết đi.”
‘Xoẹt’, máu văng tung tóe, một thị vệ tái mặt bay ra, để lại cả cánh tay.
Thị vệ khác cắn răng lao lên, nhưng thanh đao kia giống như mọc mắt, lập tức chém tới, lại một vệt máu văng tận trời, đầu thị vệ lìa khỏi cổ.
Tần Phong Hi rét run, không phải nàng chưa từng nhìn thấy có người chết trước mặt mình, nhưng kiểu tàn sát như vậy thì lại là lần đầu tiên, hoàn toàn khác với bắn một viên đạn kết liễu.
Hai thị vệ đang bảo vệ Lệ Tử Mặc hét lên rồi lao tới, Ưng quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tần Phong Hi, nhưng lại không bảo nàng ôm Lệ Tử Mặc nữa mà quay đầu vung kiếm gia nhập vòng chiến.
“Lệ chó chết, xem ra đêm nay ngươi phải chết dưới đao Ẩm Nguyệt của ta rồi. Chậc chậc, thật không hiểu nổi ngươi có nhược điểm thế này mà sao còn để lộ tin ra thế? Ha ha ha, mỗi khi đến ngày rằm sẽ trở thành phế vật?”
Người đàn ông đeo mặt nạ vừa kiêu ngạo cười lớn vừa vung đao thu hoạch tính mạng, lại một thị vệ bị chặt đứt một chân ngã xuống. Hắn ta vừa giết vừa tiến về phía bên này.
Tần Phong Hi run lên, lúc này nàng mới hiểu vì sao lúc đầu nghe thấy giọng của người đàn ông đeo mặt nạ, người bên phía Lệ Tử Mặc lại căng thẳng dàn trận đối phó như vậy, đó là bởi vì bọn họ không phải đối thủ của người đàn ông đeo mặt nạ!
Mà thí nghiệm vừa rồi đã nói cho nàng biết, người đàn ông đeo mặt nạ sẽ không tha cho nàng, chờ hắn ta giết sạch đám Ưng thì nàng cũng khó thoát khỏi cái chết!
Tần Phong Hi thấy đám Ưng dần dần không ngăn cản được nữa, thế là cắn răng kéo Lệ Tử Mặc định cõng hắn lên. Nàng nghĩ rồi, cho dù phải chạy trốn cũng không thể chạy một mình được, Ưng đang nhìn chằm chặp nàng kia kìa, nàng tin chỉ cần nàng dám chạy thì sẽ lập tức bị bắt lại ném cho người đàn ông đeo mặt nạ. Mà nếu nàng cõng Lệ Tử Mặc chạy, chắc chắn bọn họ sẽ liều mạng để tranh thủ thời gian cho nàng!
Lệ Tử Mặc vừa được ôm đã phát hiện mình lại hồi phục rồi, âm thầm kinh hãi với hiệu quả thần kỳ. Hắn hừ lạnh, trở tay ném nàng lên lưng, lao ra chạy trốn như một con báo. Tần Phong Hi giật thót, chỉ có thể dùng chân quấn chặt eo hắn, tay cũng ôm chặt cổ hắn.
Ưng giơ hai tay lên, Lệ Tử Mặc còn chưa nhìn đã thả người nhảy lên, đạp chuẩn xác lên tay hắn ta, bay lên rồi lao xuống giáng một chưởng xuống đầu người đàn ông đeo mặt nạ, khí thế của hắn ngang ngược mà kiêu ngạo: “Muốn giết Đế quân ta ư? Để đến kiếp sau đi!”
Ầm! Người đàn ông đeo mặt nạ không tránh được bị hắn chụp lên đỉnh đầu, cả người lún xuống mấy tấc đất, còn xương đầu bị đánh biến dạng, mặt nạ rơi xuống.
Đằng sau mặt nạ là gương mặt nghiêm nghị đã bị hủy dung, vết sẹo ngoằn ngoèo màu đỏ sậm bò đầy khuôn mặt, hắn ta ói máu, trợn mắt với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi...”
Bùm!
Còn chưa nói xong, cái đầu hắn ta đã nổ tung, óc phụt ra, máu bắn tung tóe.
Tần Phong Hi cứng đờ người.
Trời đất ơi! Đây mới là cỗ máy giết người...
Người đàn ông đeo mặt nạ mà bao nhiêu thị vệ cũng đánh không lại mà lại bị Lệ Tử Mặc đánh vỡ đầu chỉ bằng một chưởng!
Tính tình thất thường, ra tay tàn nhẫn, võ công cao cường!
Hình như nàng còn đắc tội hắn...
Tần Phong Hi bỗng cảm thấy tương lai thật u ám. Có phải nàng sắp được xuyên không lần thứ hai rồi không...
Lòng nàng run lên, nhưng Lệ Tử Mặc lại giống như quên người trên lưng rồi vậy, chỉ im lặng nhìn thoáng qua chiến trường sau đó phất tay, dẫn đầu rời khỏi.
Ưng và ba thị vệ còn sót lại im lặng đuổi theo.
Tần Phong Hi nằm trên lưng Lệ Tử Mặc không kêu rên tiếng nào, bây giờ nàng chỉ ước gì cỗ máy giết người này quên nàng đi thôi.
Nhưng nàng lại không chú ý tới một chuyện, nàng đang nằm trên lưng hắn, hơi thở phả lên gáy hắn, hơi thở rất nhẹ của nữ tử phả lên cổ làm hắn chẳng thể lờ đi được.
Vẻ mặt Lệ Tử Mặc lạnh lùng, gấp gáp chạy về trong núi với tốc độ kinh người.
Tần Phong Hi cứ tưởng mình sẽ lo lắng đề phòng không dám thả lỏng khi bị cỗ máy giết người cõng, nhưng cũng không biết là do lưng hắn quá rộng quá êm ái hay là nàng quá mệt mỏi, mà cuối cùng nàng lại ngủ quên trên lưng đối phương luôn.
Nàng thả lỏng cơ thể, hơi thở đều đều, cánh tay vốn ôm chặt cổ Lệ Tử Mặc vô thức trượt xuống, Lệ Tử Mặc nhíu mày, đổi thành ôm nàng trong lòng.
Ưng nhìn thoáng qua, nói: “Chủ nhân, sự xuất hiện của người phụ nữ này rất đáng nghi, thuộc hạ sẽ truyền lệnh điều tra.”
“Ừ.” Lệ Tử Mặc chỉ trầm giọng trả lời.
“Chủ nhân có muốn dừng lại mặc quần áo trước không?”
Cổ độc trong người Lệ Tử Mặc phát tác, toàn thân tươm máu, đau đến mức vải chạm vào da cũng đau đớn vô cùng, cho nên đêm rằm mỗi tháng hắn sẽ để trần thân trên, nếu ở địa bàn của mình là Phá Vực thì hắn sẽ lõa thể luôn.
“Tranh thủ thời gian vào sơn cốc Mê Chi.”
“Vâng.”
Vài bóng người lướt qua núi như bay, không ai nói năng câu gì.