Tần Phong Hi bị tiếng chim hót thánh thót đánh thức.
Ban đầu nàng còn mơ mơ màng màng không biết hôm nay là ngày mấy, còn tưởng rằng ở lại đạo quán của lão đạo sĩ kia. Đạo quán của lão đạo sĩ nằm sâu trong núi, sáng nào cũng có chim chóc hót líu lo. Có một lần Tần Phong Hi chê chim chóc ồn làm nàng không ngủ nướng được còn vác súng săn vào rừng bắn chim cả ngày, mang về xâu lại rồi nướng BBQ. Lão đạo sĩ tức giận tới mức dậm chân, chỉ vào mặt nàng mắng nàng không có lòng từ bi, mỗi bông hoa nở mỗi chú chim hót đều là chân lý tự nhiên, người phụ nữ vừa lười vừa tham ăn, lòng dạ độc ác như nàng đáng bị chìm nổi trong hồng trần, không thể nào siêu thoát.
Khi đó Tần Phong Hi bĩu môi, cầm xâu chim ăn ngon lành không thèm quan tâm tới ông ta, nàng không thành Phật cũng chẳng tu tiên, còn không thể ăn thịt chim chắc? Nực cười.
Tần Phong Hi bỗng ngửi được mùi khét, trong mùi khét ẩn chứa mùi thịt, nàng hít một hơi, lập tức mở mắt ra ngồi dậy, cùng lúc đó bụng réo lên.
Trời sáng, ánh nắng đổ xuống mặt khiến nàng nheo mắt. Sau đó, ký ức tối qua ùa vào đầu, Tần Phong Hi mếu máo, phía sau cách đó không xa vang lên giọng của Ưng.
“Ả đàn bà kia, dậy rồi thì mau đi nhặt chút củi đốt đi.”
Tần Phong Hi quay đầu lại thì thấy dòng suối nhỏ uốn lượn, hai bên là cỏ xanh um tùm, Ưng và ba thị vệ khác nhóm lửa, quả nhiên đang nướng… cá.
Nàng vô thức tìm kiếm, lại phát hiện người mắt đỏ cổ máy giết người không có ở đây. Nàng không kìm được mà nghĩ, ngoài mấy tật xấu như người tươm máu, mắt chảy máu, không thể cử động, đau đến mức không có sức nói chuyện thì liệu hắn có còn không thể nhìn thấy ánh mặt trời không?
“Ngươi điếc à?” Ưng giương tay, bắn vụt hòn đá nhỏ nhắm ngay mặt nàng.
Tần Phong Hi nổi giận, đang định ra tay thì thấy cục đá khác từ bên sườn bắn tới trúng vào viên đá của Ưng, tốc độ không hề giảm đập vỡ hòn đá kia.
Tần Phong Hi quay đầu lại thì thấy người đàn ông ngược sáng đi tới.
Hắn mặc bộ áo gấm màu đen tay áo bó, trên eo đeo đai lưng màu vàng nạm ngọc, cổ tay áo cùng kiểu, tóc đen vấn cao, trán mỹ nhân tiêm. Hắn đứng ngược sáng, thân hình cao lớn, ít nhất phải cao một mét chín trở lên, vai rộng chân dài, ánh bình minh mỏng manh khoác sau lưng khiến hắn giống như thần linh.
Khi đối phương tới gần, Tần Phong Hi mới nhìn thấy mặt hắn, trong lòng chấn động, nàng nhận ra, là Lệ Tử Mặc!
Nhưng lúc này mặt mày Lệ Tử Mặc sạch sẽ, hàng mày dài như lưỡi kiếm chạm tới tóc mai, đôi mắt tĩnh mịch như hồ sâu, sống mũi như ngọn núi hiểm trở, bờ môi mỏng bạc tình, còn đẹp hơn những người đàn ông mà nàng gặp ở thời hiện đại.
Thì ra, sau khi hắn rửa sạch máu trên mặt thì lại đẹp như thần thế này!
Thì ra, đôi mắt màu máu của hắn có thể trở lại bình thường!
Thì ra, hắn mặc bộ quần áo này vào lại ngầu đến vậy!
Thiên địa vạn vật chớp mắt như biến thành phông nền cho hắn, mờ nhạt, ảm đạm, không có người, không có cây, cũng không có thứ nào có thể cướp được ánh sáng của hắn. Vì hắn chính là ánh sáng, là ánh sáng chói mắt lạnh như băng.
“Mê trai.” Ưng mỉa mai ngắt ngang nàng đang chảy nước miếng. Tần Phong Hi bừng tỉnh khỏi ánh sáng thần linh, tức giận lườm Ưng.
Nam tử như vậy, nàng làm dân mê trai cũng là chuyện thường tình thôi.
Tần Phong Hi đang định nói chủ nhân nhà ngươi đã cứu ta, không cho ngươi bắn đá trúng ta đấy, thì chợt nghe thấy giọng nói hờ hững: “Đi nhặt củi đi.”
“...”
Lệ Tử Mặc không nhìn nàng mà chỉ đi lướt qua, mùi trầm hương thoang thoảng thay cho mùi máu.
Ưng cười rú lên, đến gần kề sát mặt nàng châm chọc: “Tưởng chủ nhân cứu ngươi à? Ai cho ngươi tư cách ảo tưởng thế? Chẳng qua là bởi vì ngươi vẫn phải đi theo chủ nhân, chủ nhân không thích nhìn gương mặt bị sẹo làm chủ nhân đau mắt mà thôi. Mau đi nhặt củi đi, nếu không đừng hòng ăn sáng!”
Nói cách khác, nếu hòn đá kia thật sự bắn trúng thì mặt nàng chắc chắn bị hỏng.
Tần Phong Hi nghiến răng nghiến lợi, tức giận xoay người bỏ đi. Đúng là một đôi chủ tớ đáng ghét! Nếu không phải bây giờ nàng không biết gì về thế giới này, nếu không phải nơi này là núi sâu không biết làm sao đi ra ngoài tìm dân cư, thì còn lâu nàng mới đi cùng bọn họ! Chờ sau này ra khỏi núi tới thành trấn, xem nàng có vứt bỏ đám người này không!
Nhưng rốt cuộc bọn họ vào núi sâu làm gì? Trông Lệ Tử Mặc có vẻ không phải người tầm thường, tuy bộ đồ màu đen mà hắn mặc lúc nãy có kiểu dáng đơn giản, nhưng chất vải rõ ràng là loại đắt tiền, dây buộc tóc, đai lưng khảm ngọc cũng là hàng đỉnh cấp. Là dân đại gia đó! Hơn nữa tối qua nàng nhìn thấy có hai nhóm đuổi giết, càng là người có cấp bậc cao thì càng có nhiều kẻ thù, ai cũng hiểu đạo lý này.
Còn có võ công cao cường, tâm tính lạnh lùng, ngón tay đứt lìa nói giẫm nát là giẫm nát, đầu nói đánh vỡ là đánh vỡ, ra tay máu me như vậy… Chậc, người bình thường tuyệt đối không thể làm thế được.
Tính toán thế nào thì bây giờ nàng cũng nên đi theo bọn họ trước. Cho nên, đang ở nhờ dưới mái hiên nhà người ta thì sao có thể không cúi đầu.
Tần Phong Hi vừa nghĩ vừa nhanh tay nhặt củi, ôm tới đống lửa bên dòng suối.
Ưng nhướng mày, khá bất ngờ. Trông người phụ nữ này ốm yếu như vậy, không ngờ nhặt củi lại rất nhanh nhẹn. Hơn nữa, hắn ta nhìn lướt qua bó củi, rõ ràng là nàng biết phải nhặt những cây khô, không hề có cây nào ướt.
Lúc này một thị vệ đang nướng cá cầm một con cá đưa cho Lệ Tử Mặc đang ngồi trên tảng đá bên dòng suối, Lệ Tử Mặc nhìn con cá kia, nhíu mày nhận lấy.
Thị vệ trở về nói nhỏ: “Tiếc ghê, không có Tuyết Vệ ở đây, tay nghề nướng cá của ta đúng là không ổn.”
Ưng cười nhạo: “Ả đàn bà kia cũng chỉ hơn ngươi một chút thôi. Được rồi, nướng nhanh lên, sắp chết đói rồi đây.”
“Úi, Tần Phong Hi đang làm gì thế?” Hai thị vệ đi bắt cá lại bắt được hai con, trở lại thì thấy Tần Phong Hi đứng bên dòng suối.
Lệ Tử Mặc cũng chú ý tới Tần Phong Hi. Thuộc hạ của hắn toàn là người cuồng luyện võ, hơn nữa còn thường xuyên theo hắn dãi nắng dầm mưa, ai cũng là người thô thiển không biết nấu nướng, con cá nướng trên tay hắn ăn một miếng không khét thì tanh, cũng có mùi thơm của cá nướng và thịt cá thơm ngọt, nhưng không đáng kể. Tuy hắn không kén ăn nhưng cũng khó lòng mà cho vào miệng. Thế là dứt khoát đặt sự chú ý lên người phụ nữ kia, có lẽ đánh lạc hướng như vậy sẽ dễ ăn hơn.
Tối hôm qua Ưng và những thị vệ khác không nhìn ra, thật ra người phụ nữ này từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng vào lòng ngực hắn. Nàng mặc quần dài màu trắng bó sát, phác họa ra đôi chân dài rắn chắc duyên dáng, mang đôi ủng ngắn không biết làm từ da gì nhưng có vẻ rất tinh xảo, khác với ủng làm từ vải bố của bọn họ. Áo trên hơi rộng, vạt áo bỏ vào lưng quần, trên eo đeo thắt dây nhỏ nhắn. Quần áo đúng là lố lăng, hơn nữa còn chẳng đứng đắn tẹo nào, đường cong cơ thể phô bày ra không sót chỗ gì hết, đúng là không biết xấu hổ.
Nàng buộc tóc cao, không đeo trang sức, khuôn mặt nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng, ánh mắt sống động, nhưng ở Phá Vực có rất nhiều mỹ nữ, nàng cũng chỉ có thể xem như ưa nhìn thôi, không nhận nổi bốn chữ tuyệt thế mỹ nhân. Chỉ là, ở Phá Vực không có ai dám nằm trong lòng hắn, gọi hắn là… người mắt đỏ cả.
Người phụ nữ bình thường nhìn thấy hắn vào đêm rằm đều sẽ bị hù chết, sợ hãi hét toáng lên, còn chẳng dám tới gần.