Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

CHƯƠNG 7: ĐI TÌM HOA MÊ CHI 

Tần Phong Hi nhìn đôi môi mỏng gợi cảm của hắn, hàm răng trắng nõn cắn một miếng thịt cá mềm, sau đó khẽ nheo mắt thỏa mãn, làm nàng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Thơm quá…

Trông có vẻ ngon lắm…

Nàng đói quá…

Sao đồ ăn nàng vất vả mãi mới nấu xong lại phải chia cho người khác như vậy?

Lệ Tử Mặc cảm thấy đây là món cá nướng ngon nhất hắn từng ăn! Hắn chưa bao giờ biết ở ngoài cũng có thể ăn được món cá nướng ngon đến thế này. Da cá cháy xém, có mùi thơm lạ, sau khi cắn, thịt cá không hề cháy khét mà ngược lại còn có vị ngọt và thơm lạ thường, hòa quyện vào nhau sẽ chuyển thành vị ngọt dịu nhẹ, những hương vị đậm đà ấy lan khắp khoang miệng, tạo cho người ta cảm giác thỏa mãn.

Hắn nhìn vẻ mặt đau buồn và tức giận không thể giải thích được của nàng, khẽ cau mày. Nếu là người phụ nữ khác, hắn đồng ý ăn đồ nàng ta nấu là nàng ta sẽ mừng rớt nước mắt, vô cùng vui sướng, làm gì có chuyện ấm ức không cam lòng thế này?

Hắn chưa bao giờ thấy ai thể hiện nhiều cảm xúc trước mặt mình như vậy. Bình thường chỉ có sợ hãi, kính nể, hoặc là ánh mắt si mê của những phụ nữ mê đắm, hoặc là ánh mắt căm hận của kẻ thù. Những vẻ mặt đó hoặc là hắn không để tâm, hoặc là khiến hắn cảm thấy ghét, chứ không như người phụ nữ này, nàng còn bĩu môi, nuốt nước miếng, hoàn toàn phớt lờ vẻ ngoài của hắn mà chỉ lưu luyến hai con cá, mỗi lần hắn cắn một miếng là nỗi buồn bực của nàng lại dâng lên thêm một chút, vẻ mặt của nàng giống hệt con cá nướng này, vô cùng phong phú.

Ục ục ục!

Hắn chớp mắt một cái, thấy nàng đưa hai tay lên che mặt, kêu gào: “Hu hu hu, ta đói, ta đói!!!”

Lệ Tử Mặc bình tĩnh gật đầu: “Vẫn còn thời gian đấy, ngươi đi đi.”

Đi đi?

Tần Phong Hi khinh bỉ liếc hắn. Nhưng đằng sau nàng chợt có một bàn tay đưa ra, túm cổ áo nàng rồi xách nàng lên, sau đó giọng nghiến răng nghiến lợi của Ưng cũng vang lên bên tai: “Mau nướng cá đi, ta cũng muốn ăn!”

“Tần cô nương! Bọn ta cũng muốn ăn!” Ba thị vệ khác cũng vứt cá nướng của mình đi, hét lên sang sảng.

Tần Phong Hi đổ mồ hôi.

Chính nàng cũng không biết, bởi vì hai con cá này mà địa vị của nàng trong quân đội thoáng chốc nâng lên rất nhiều, nhất là buổi trưa sau khi nàng lại nướng thịt, ánh mắt Ưng và ba thị vệ nhìn nàng gần như phát ra ánh sáng màu xanh lục.

Lệ Tử Mặc khá lạnh lùng, nhưng mỗi lần nàng nướng xong đều phải cống nạp cho ông tổ này, nếu không hắn sẽ ném cho nàng ánh mắt cực kỳ gây áp lực, sau đó cúi đầu nhìn tay mình, làm trái tim nhỏ bé của nàng run lên liên hồi.

Bàn tay đó có thể dễ dàng đập bay đầu người luôn đó!

Hai ngày tiếp theo, họ không gặp được gì, không có cương thi, không bị đuổi giết, thậm chí dã thú cũng chẳng thấy, giống như họ chỉ đang đi dạo chơi sông núi thôi.

Ngày thứ ba, họ leo qua một dãy núi, đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống sẽ thấy làn khói xanh nhạt bao phủ sơn cốc bên dưới, nhưng có thể loáng thoáng nhìn thấy dòng sông uốn lượn, những dải thực vật thủy sinh rộng lớn và những đóa hoa đầy màu sắc, trải dài tới tận rừng rậm phía xa.

Lệ Tử Mặc nhìn Tần Phong Hi gần như nín thở, đứng bên cạnh mình, không khỏi nhìn nàng: “Sợ à?”

Tần Phong Hi nói ngay: “Ai nói ta sợ? Phong cảnh đẹp quá, ngươi xem, hoa này, sông này, đẹp biết mấy…”

“Xùy! Thứ vô tri.” Ưng vỗ một phát vào gáy nàng, mỉa mai: “Nơi càng đẹp thì càng ẩn chứa nhiều nguy hiểm, đừng nói ta không dạy ngươi.”

Tần Phong Hi run lên, vẻ mặt sợ hãi căng thẳng, dựa sát vào người Lệ Tử Mặc: “Chủ nhân, chủ nhân phải bảo vệ ta đấy!”

Ưng: “…” Đã bao giờ thấy thị nữ nào cần chủ nhân bảo vệ chưa? Là thị nữ thì phải chết vì chủ nhân mới đúng chứ!

Hắn ta giận dữ lườm Tần Phong Hi, đột nhiên nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Tử Mặc, không khỏi sửng sốt. Chủ nhân đang… bất mãn ư? Không vui ư? Nhưng hắn ta đã nói gì sai à?

Ưng khó hiểu, cố gắng suy nghĩ, hình như có gì sai đâu, hơn nữa hắn ta chỉ mới nói một câu thôi!

Vậy hắn ta đã làm gì sai chứ?

Hắn ta cố gắng nghĩ lại, hình như cũng chẳng làm gì sai cả…

“Theo sát ta.” Lệ Tử Mặc nhàn nhạt nói, dẫn đầu đi xuống sơn cốc.

Tần Phong Hi đứng yên không di chuyển, hét lớn: “Ta không theo kịp, ta chỉ có thể đi xuống từ từ thôi!”

Ưng quên luôn cả việc suy nghĩ, lườm nàng: “Ả đàn bà ngu xuẩn vô dụng! Để ta bế ngươi xuống!” Nếu không phải nàng có tác dụng với chủ nhân, sao họ có thể dẫn theo một người phụ nữ yếu đuối thế này lên đường… 

Ưng vừa đưa cánh tay ra định ôm eo Tần Phong Hi thì tay phải của Lệ Tử Mặc đã đưa về phía này, Tần Phong Hi chỉ cảm thấy một lực rất lớn kéo mình xuống, người nàng bay về phía hắn. Lệ Tử Mặc ôm lấy nàng, sau đó hất về phía sau, nàng lại nằm bò trên lưng hắn.

Trong quá trình đó hắn không hề giảm tốc độ, vẫn lao xuống núi như con đại bàng. Tần Phong Hi ôm chặt hắn, gió rít bên tai, trong mắt nàng lóe lên tia sáng. Năng lực của người này lợi hại tới mức khiến nàng hơi sợ hãi, lúc này nàng cũng biết mình không chỉ đơn giản là xuyên không tới thời cổ đại trong nhận thức của nàng. Bản lĩnh của những người này đã vượt xa cảnh giới cổ võ rồi.

“Lệ Tử Mặc, đây chính là sơn cốc Mê Chi à?”

“Ừ.”

“Có phải các ngươi đang tìm gì không?”

“Ừ.”

“Tìm gì vậy?” Tần Phong Hi kiên trì hỏi. Có thể đừng tích chữ như vàng vậy không?! Bây giờ nàng đã đi cùng họ rồi, đương nhiên phải biết mục đích của họ. Sau khi biết rồi thì biết đâu nàng cũng giúp được gì đó, mau chóng tìm được đồ rồi có thể mau chóng về nhà. Tuy đây không phải nhà của nàng, nhưng hắn về nhà thì đương nhiên sẽ đến nơi có người. Đến thành trấn là nàng sẽ có thể rời đi.

Lúc này họ đã xuống đến đáy cốc, Ưng và ba thị vệ khác cũng lần lượt tới nơi, mấy người lập tức điều chỉnh vị trí, hai người đứng trước, Ưng và một người khác đứng sau. Tần Phong Hi thấy họ đều căng thẳng, gần như ngay lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

“Rốt cuộc là tìm thứ gì vậy?”

Trong bầu không khí căng thẳng, giọng nói nhẹ nhàng của Tần Phong Hi tiếp tục vang lên bên tai, âm cuối còn hơi kéo dài có vẻ như đang làm nũng.

Ưng đang định chửi thì nghe Lệ Tử Mặc gọi tên mình: “Ưng.”

Hắn ta hiểu ý của chủ nhân, nghĩa là muốn hắn ta trả lời nàng. Ưng không hề cảm thấy cần phải nói cho Tần Phong Hi. Nhưng chủ nhân đã ra lệnh rồi, thế là hắn ta chỉ đành kìm lại: “Tìm hoa Mê Chi. Hoa Mê Chi chỉ có ở sơn cốc Mê Chi, mà mười năm chỉ có một bụi, mỗi lần chỉ nở mười ngày, cực kỳ khó tìm.”

“Hoa Mê Chi, trông như thế nào?” Tần Phong Hi nhìn cánh đồng hoa dại rộng lớn cách đó không xa, hơi nghi hoặc, lẽ nào phải tìm hoa Mê Chi trong bao nhiêu loài hoa đó?

“Hoa Mê Chi màu trắng tuyết, có sáu cánh.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Người đời chỉ biết nhiêu đó thông tin thôi.” Ưng trầm giọng đáp.

 

Advertisement
';
Advertisement