Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

CHƯƠNG 8: GIỐNG LOÀI BIẾN DỊ

Tần Phong Hi cạn lời, màu trắng tuyết thì cũng chính là màu trắng chứ còn gì nữa? Hoa sáu cánh màu trắng, chắc hẳn phải có cực nhiều loại đúng không? Vậy làm sao để biết được đó chính là hoa Mê Chi?

“Chỉ cần nhìn thấy nó, ngươi sẽ xác định được đó chính là hoa Mê Chi.” Giọng nói hờ hững của Lệ Tử Mặc vang lên.

Tần Phong Hi hơi sửng sốt: “Thần kỳ như vậy sao?” Nàng vỗ vỗ vai hắn nói: “Vậy thả ta xuống đi, ta cũng đi tìm giúp.”

Lệ Tử Mặc bị nàng vỗ đến nỗi ánh mắt sâu thẳm, nàng vỗ như vậy thực sự giống như đang vỗ một con ngựa cưỡi vậy... Chết tiệt.

“Không cần ngươi tìm, ngươi chỉ cần cẩn thận chút thôi!” Ưng trừng mắt nhìn nàng nói: “Ngươi tưởng đây là thế ngoại đào nguyên chắc? Có biết trước đó bọn ta đã phái bao nhiêu nhóm người đến đây không?”

“Bao nhiêu?” Tần Phong Hi làm ra vẻ ngoan ngoãn.

“Ba nhóm, tổng cộng sáu mươi người.”

“Bọn họ đều trở về tay không sao?”

“Không.” Sắc mặt Ưng trầm xuống, thoáng hiện lên vẻ bi thương, nhìn về phía thung lũng rộng lớn, giọng nói hắn ta khàn khàn: “Bọn họ đều chết rồi, toàn bộ đều chết ở đây.”

Tần Phong Hi sửng sốt.

Toàn quân sáu mươi người bị diệt ư?

Xem ra nơi này nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng nhiều.

“Hoa Mê Chi dùng để làm gì?”

Ưng thấy Lệ Tử Mặc không ngăn cản hắn ta nói nên bèn tiếp tục trả lời: “Chủ nhân trúng độc, hoa Mê Chi là một trong những vị thuốc giải nên bọn ta nhất định phải có được!”

Hóa ra nguyên nhân cứ đến ngày rằm là hắn sẽ biến thành người máu và người mắt đỏ là vì trúng độc sao? Độc gì mà bá thế, lại khiến toàn thân hắn chảy máu, mắt hóa thành mắt đỏ, còn toàn thân vô lực, đau đớn dữ dội, không thể cử động?

Tần Phong Hi nhìn thoáng qua bóng lưng Lệ Tử Mặc, suy nghĩ miên man. Có thể phái nhiều người như vậy chỉ để tìm cho mình một gốc hoa, hơn nữa còn có người muốn lấy mạng hắn, thân phận của người đàn ông này chắc chắn không đơn giản.

“Vậy chúng ta từ từ tìm.”

“Không kịp đâu, thời gian mười ngày nở hoa của hoa Mê Chi đã qua tám ngày rồi, chúng ta chỉ còn hai ngày nữa thôi.” Ưng nói.

“... Vậy sao mấy ngày trước không nhanh cái chân lên! Chẳng phải các ngươi đang lãng phí thời gian à?” Tần Phong Hi trừng mắt không vui nhìn hắn ta.

Mặc dù ba ngày trước bọn họ vẫn luôn đi đường, nhưng theo nàng thấy thì tốc độ không nhanh lắm, hơn nữa bọn họ còn bắt nàng nướng cá nướng thịt nữa!

Ưng liếc nhìn Lệ Tử Mặc, cũng cười khổ lắc đầu. Chủ nhân biết sơn cốc Mê Chi này vô cùng nguy hiểm nên không muốn bọn họ tiêu hao sức lực trên đường đi nhanh như vậy, đến lúc vào sơn cốc sẽ nguy hiểm hơn. Thà chậm trễ một chút rồi mới vào cốc, hơn nữa còn muốn bọn họ ăn ngon ngủ ngon, như vậy thì dù có gặp nguy hiểm, cơ hội thoát thân của bọn họ cũng lớn hơn một chút. Những thị vệ hy sinh ở sơn cốc này trước đó đã khiến bọn họ đau lòng lắm rồi! Bọn họ đều là quân tinh nhuệ cả đấy…

Nhưng hắn ta thấy không cần thiết phải nói những điều này với một nha hoàn.

“Đi thôi.” Lệ Tử Mặc rất bình tĩnh, đưa tay ôm lấy eo Tần Phong Hi đi về phía trước.

Tần Phong Hi nhìn bàn tay to lớn đang ôm eo mình, có chút do dự, bây giờ hắn có phát bệnh đâu, cần gì phải bế nàng thế này chứ? Nàng có thể tự đi mà. Đại gia à, ngươi có chắc đây không phải là quấy rối không!

Nhưng nhìn thấy Lệ Tử Mặc lạnh như băng kia, nàng lập tức tự phủ nhận. Nhìn dáng vẻ không có chút hứng thú nào với phụ nữ của hắn, sao có thể quấy rối nàng được? Mặc dù nàng tự thấy mình đẹp đến nỗi hoa thấy cũng phải nở.

Dưới chân là một bãi cỏ mềm mại, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy vài bông hoa nhỏ, vì vậy bọn họ không thể đi nhanh được, phải thường xuyên tìm kiếm hoa Mê Chi.

“Chủ nhân, sơn cốc lớn quá, hay là chúng ta chia nhau ra tìm đi.” Ưng đề nghị.

“Chia ra nhưng vẫn phải trong tầm mắt của nhau.” Lệ Tử Mặc nói.

“Rõ.”

Mấy người tách ra, mỗi người tìm kiếm một khu vực.

Tần Phong Hi cũng muốn tách ra một khu vực để tự mình tìm nhưng Lệ Tử Mặc không đồng ý, thế là nàng đành phải đi theo bên cạnh hắn, những người khác ở xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.

“Á!”

Đột nhiên từ xa vọng lại một tiếng hét thảm.

“Ngươi ở đây!” Lệ Tử Mặc trầm giọng nói một câu, thân hình nhảy vọt, bay về phía thị vệ phát ra tiếng kêu đó. Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh theo gió bay tới, Tần Phong Hi có dự cảm thị vệ kia nhất định là lành ít dữ nhiều.

Vẫn nên nhanh chóng tìm được hoa Mê Chi rồi mau chóng rời khỏi nơi này thôi. Nghĩ đến đây, nàng không để ý đến mệnh lệnh ở lại của Lệ Tử Mặc mà tiếp tục đi về phía trước. Chẳng mấy chốc nàng đã đi đến bên bờ suối.

Tuy nước của dòng suối này trong nhưng lại có màu xanh lục, không thấy đáy, tuy là suối nhỏ nhưng mặt suối vẫn rất rộng, muốn nhảy qua hay bước qua là không thể, nhưng với công phu của bọn họ thì không thành vấn đề. Tần Phong Hi chỉ có thể chờ Lệ Tử Mặc quay lại đưa nàng qua suối, nàng không có hứng thú bơi qua đó đâu.

Nhưng nàng đang nhìn mặt suối chờ đợi thì đột nhiên thấy mặt nước khẽ động, có một chuỗi bong bóng nổi lên. Tần Phong Hi tưởng có cá nên tiến lại gần hai bước, định cúi xuống xem cho rõ hơn, nhưng sau đó mặt nàng chợt biết sắc, cả người lập tức lùi nhanh về phía sau mấy bước lớn.

Ngay lúc này, nàng nhìn thấy ở hạ du có một thị vệ khác cũng đang đi về phía suối, định cúi xuống xem nước suối. Nàng lập tức hét lớn: “Lùi lại! Đừng lại gần mặt nước! Mau lùi lại!”

Nhưng nàng vẫn chậm một bước, thị vệ kia đã cúi xuống rồi, đột nhiên có một bóng đen khổng lồ lao vọt lên khỏi mặt nước, há to cái miệng lớn như chậu máu, một ngụm nuốt trọn đầu thị vệ vào miệng, ‘răng rắc’ một tiếng, cắn đứt cổ. Máu từ chỗ đứt cổ phun ra, còn bóng đen kia thì đã rơi trở lại mặt nước, bắn lên một trận mưa nước nhưng đã bị nhuộm đỏ bởi máu.

Ưng và một thị vệ khác định chạy đến cứu nhưng phát hiện hoàn toàn không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể thị vệ kia rơi xuống nước, mặt nước gợn sóng, những thứ trong nước đang xé xác thi thể đó.

Cùng lúc đó, Lệ Tử Mặc cũng đặt một thi thể khác xuống, hắn siết chặt tay. Hắn bay đến bên Tần Phong Hi, thổi một tiếng huýt sáo, Ưng và thị vệ còn sống sót lập tức tụ tập lại.

“Đừng tách ra nữa, đi cùng nhau đi.” Nói xong, Lệ Tử Mặc đưa tay về phía Tần Phong Hi.

Tần Phong Hi ngạc nhiên: “Làm gì?”

Vẻ mặt Lệ Tử Mặc âm trầm nắm chặt tay nàng, nắm chặt không buông. Nàng là thuốc giảm đau của hắn nên tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Vào cốc không lâu mà bọn họ đã mất hai người, xem ra nơi này quả thực là nguy hiểm trùng trùng.

“Vừa rồi là cái gì vậy?” Ưng cũng có chút kinh hãi.

Lệ Tử Mặc nhìn về phía Tần Phong Hi. Vừa rồi nàng cảnh báo, chẳng lẽ là vì nàng nhận ra con quái vật đó? Xem ra quả nhiên nàng không phải là người không hiểu gì, nhát gan sợ phiền phức.

Tần Phong Hi bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, trong lòng hiểu rõ hắn đang cảnh cáo nàng đừng giấu giếm nữa. Nàng bĩu môi, biết rằng bây giờ mình và họ cùng chung một thuyền, chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm cả, bèn nói: “Đó là cá sấu biến dị.”

Ở hiện đại có một số vùng biển hoặc đầm lầy gần nhà máy hóa chất sẽ khiến các loài bên trong bị biến dị do nước thải của nhà máy hóa chất thải ra. Trước tiên là các loài động vật cạnh tranh với nhau để sinh tồn, những loài có thể tồn tại đến cuối cùng đều là những loài mạnh nhất, về sau những loài này lại liên tục bị ô nhiễm do các chất hóa học hoặc bị cường hóa, cuối cùng trở thành giống loài biến dị.

 

Advertisement
';
Advertisement