Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Phương Nguyên thấy được bào phục trên người bọn họ, lập tức nhận ra bọn họ là đệ tử Tử Vân phong. Chẳng qua lúc này hai bên cũng không kịp chào hỏi. Bảy tám bóng người lao đến, trực tiếp tiến về đám đệ tử ở phía sau cùng gần như đã cạn kiệt pháp lực, có chút không thể chống đỡ nổi. Bọn hắn hoặc là một người hai, hoặc là hai người một mà đỡ lấy chúng đệ tử, sau đó nhanh chóng bảo vệ đưa vào phạm vi Bát Hoang Vân Đài.   

"Phù."   

Ngay cả Phương Nguyên cũng được một cánh tay đỡ lấy.   

Dọc theo con đường này tới đây, Phương Nguyên vừa phải phối hợp với Lục Thanh Quan, đúng lúc cảnh báo, lại phải tùy thời chạy đi cứu người, thậm chí vào lúc mấu chốt hắn còn phải chém giết các đệ tử không chịu nổi ma tức hắc ám. Dù pháp lực của hắn tinh thuần mạnh mẽ, lúc này cũng có chút mệt mỏi. Mới vừa tiến vào phạm vi Vân Đài, hắn lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, may mà được người nọ đỡ lấy, lúc này hắn mới thở ra một hơi thật dài.   

"Thật cảm ơn sư muội!"   

Advertisement

Phương Nguyên thấy rõ chủ nhân của cái tay kia, là một vị nữ đệ tử Tử Vân phong, trông có vài phần quen mắt, vì vậy gật đầu với nàng.   

"Sau khi Tiểu Trúc phong các ngươi nhận được truyền tin của chúng ta lập tức chạy tới sao?"   

Nữ đệ tử Tử Vân phong kia cũng nhìn Phương Nguyên, hơi kinh ngạc, vô thức hỏi một câu.   

"Tốc độ rất nhanh!"   

Advertisement

Phương Nguyên giật mình, nói: "Khi nhận được truyền tin của các ngươi, chúng ta đã trên đường đi!"   

Nữ đệ tử kia hơi kinh ngạc, hồi lâu sau mới phản ứng lại, giơ ngón tay cái lên với Phương Nguyên: "Lợi hại!"   

"Phương Nguyên sư đệ, không nghĩ tới các ngươi lại đến nhanh như vậy. Trước đó ta còn có chút bận tâm, sợ Tiểu Trúc phong sẽ không thể đến kịp!"   

Một giọng nói vang lên. Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, đã thấy đệ tử chân truyền Tử Vân phong, chính là người đứng đầu Kỳ xã có quen biết Tiểu Kiều sư muội Vu Tình. Lúc này vẻ mặt nàng cũng rất trầm trọng, bước nhanh về phía Phương Nguyên. Có thể nhìn ra được, trước đó nàng thật sự có chút bận tâm, sợ Tiểu Trúc phong sẽ toàn quân bị diệt trong tràng đại nạn này. Thấy bọn hắn lại có thể chạy tới, nàng ngược lại có chút ngoài ý muốn.   

"Thần Tiêu phong Nghiêm Cơ sư huynh đâu?"   

Lúc này nàng thấy Tiểu Trúc phong và Thần Tiêu phong cùng chạy tới, còn tưởng Tiểu Trúc phong và Thần Tiêu phong kết minh, dưới sự che chở của Thần Tiêu phong bọn họ mới có thể may mắn sống sót. Sau khi chào hỏi Phương Nguyên vài câu, nàng lại cau mày tìm kiếm bóng dáng Nghiêm Cơ trong đám người.   

"Bọn hắn phạm vào môn quy, đã bị Phương Nguyên sư huynh giam lại!"   

Tại thời điểm này, quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba đi tới, trầm giọng nói: "Hiện tại Thần Tiêu phong tạm thời do ta suất lĩnh!"   

"Cái gì?"   

Vu Tình kinh hãi, cho dù vào lúc hung hiểm như vậy nàng cũng không nhịn được kinh ngạc mà đưa mắt nhìn Phương Nguyên.   

"Việc này nói ra rất dài, hiện tại bọn hắn đã bị giam cầm pháp lực. Ban nãy vào lúc chạy trối chết, vì ổn thỏa, ta đã để bọn hắn uống Quy Tức Đan, sau đó cất vào trong túi càn khôn. Nếu muốn thả ra còn cần phí chút sức lực, đợi sau này lại bàn tiếp."   

Phương Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi khôi phục tinh lực, nhíu mày nhìn lại: "Còn có ai tới rồi?"   

Vu Tình cũng biết tình thế quan trọng, không rảnh hỏi nhiều. Rất nhanh nàng đã điều chỉnh tâm tình, nhíu mày nói: "Hiện tại chỉ có đệ tử Tử Vân phong chúng ta cùng với chúng đệ tử Tiểu Trúc phong, Thần Tiêu phong các ngươi chạy đến. Long Ngâm phong và Ngự Thần phong đều chưa tới. Ai, chúng ta cũng may nhờ Lạc sư muội phát hiện tình thế có gì đó không ổn, sớm lên đường, lúc này mới có thể đúng lúc chạy tới Bát Hoang Vân Đài!"   

"Thì ra là thế!"   

Trong lòng Phương Nguyên đã hiểu rõ.   

Khó trách Tử Vân phong có thể tới sớm hơn Tiểu Trúc phong, thì ra là cũng có người nhắc nhở.   

Tu vi của đệ tử trong phong các nàng vốn cao hơn đệ tử Tiểu Trúc phong rất nhiều, nếu sớm có chuẩn bị, vậy thời gian đi đường cũng sẽ ít hơn nhiều so với đệ tử Tiểu Trúc phong. Các nàng có thể chạy tới đây trước bọn hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.   

"Vậy trước thống kê tình huống thương vong một chút, sau đó lại chờ hai phong kia chạy tới đi!"   

Phương Nguyên nặng nề thở dài, lập tức phân phó phía dưới.   

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong và Thần Tiêu phong đồng thời đáp ứng, lập tức đều tự đi làm việc của mình.   

Vu Tình nhìn thấy Phương Nguyên có thể dễ dàng mệnh lệnh đệ tử hai phong, mơ hồ cũng có chút kinh ngạc.   

Bát Hoang Vân Đài được xây dựng trên một ngọn núi hoang, bản thân nó vốn là một tòa truyền tống đại trận, hơn nữa còn có được Cửu Trụ Thập Nhị Trận Đồ, tạo thành một trận phòng ngự to lớn, trấn trụ một phương. Chung quanh ma tức tràn ngập, cuồng phong gào thét, nhưng trong lúc nhất thời không thể đả thương chúng đệ tử tiên môn đã trốn vào trong Bát Hoang Vân Đài này. Mọi người ngược lại cũng có một chút cơ hội thở dốc, nhanh chóng điều chỉnh đôi chút.   

Việc thống kê thương vong của ba phong rất nhanh đã có kết quả.   

Dọc theo con đường này, Tiểu Trúc phong chết chừng năm người, Thần Tiêu phong cũng tổn thất đủ bảy người, tổng cộng có mười hai người.   

Mà tuy rằng Tử Vân phong tới sớm hơn một chút, nhưng trên đường cũng tổn thất bốn đệ tử.   

Mà chuyện càng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ còn ở phía sau. Đủ quá một canh giờ, chúng đệ tử Long Ngâm phong mới chạy tới. Phương Nguyên và chúng đệ tử Tử Vân phong tiếp ứng bọn hắn vào. Sau khi kiểm kê phát hiện, bọn hắn tổn thất tới mười tám người.   

Mà lại qua ba canh giờ, đệ tử Ngự Thần phong cũng khó khăn lắm mới chạy tới được, mà bọn hắn tổng cộng chỉ có tám người còn sống.   

Tại thời điểm này, tất cả đệ tử tiên môn đều yên lặng xuống.   

Cho dù hiện tại bọn hắn đã vào Bát Hoang Vân Đài tương đối an toàn, cũng không thể không thừa nhận một vấn đề.   

Đối với Thanh Dương tông, lần thí luyện này thật sự là một tràng tai nạn!
Advertisement
';
Advertisement