Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

"Tràng tai nạn này... Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"   

Khi chúng đệ tử Long Ngâm phong và Ngự Thần phong tới, lại trải qua một trận rối loạn thật lớn mới bình tĩnh trở lại. Lúc này lại nhìn trái phải một hồi, chúng đệ tử tiên môn thậm chí còn cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt. Tổn thất quá thảm trọng. Sợ là có tới phân nửa đệ tử tiên môn bị tổn hao trong tràng tai nạn này. Mà những người còn lại mỗi người thê lương, co rúc lại trong Bát Hoang Vân Đài, đã hồ đồ tới mức gần như không có chủ ý gì...   

"Loại tai nạn này tới quá mức mơ hồ, trước đây ta... cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói tới trong Ma Tức hồ còn có chuyện như thế!"   

"Lẽ nào những chuyện được ghi trong điển tịch tiên môn ban thưởng cho chúng ta không đúng sao?"   

Nghỉ ngơi thở gấp một hồi lâu sau, chúng đệ tử mới mồm năm miệng mười nghị luận, có người đã sắp tới biên giới sụp đổ.   

Advertisement

Trước khi nhập Ma Tức hồ, ai cũng chưa từng nghĩ tới phong mình có thể hoàn hảo không bị thương, toàn thân trở ra. Thậm chí có thể nói, tất cả mọi người đã làm tốt chuẩn bị rất có thể sẽ bỏ mạng. Thế nhưng loại bỏ mạng này lại không giống với vẫn lạc trong tai nạn. Cho dù là chết trong miệng yêu thú ma thú, tổn thất có thảm trọng hơn nữa, tốt xấu gì cũng có thể tranh đấu một phen, cuối cùng vì không đủ thực lực mà vẫn lạc. Chuyện này không thể trách mệnh!   

Nhưng loại tai nạn này vốn không phải thứ sức người có thể chống lại...   

Loại tử vong này... thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy biệt khuất!   

Ở ngoài Bát Hoang Vân Đài là cuồng phong gào thét, loại ma tức hắc ám đáng sợ kia như càng ngày càng đậm hơn!   

Advertisement

Một loại cảm giác khủng hoảng bắt đầu lan tràn trong đám đệ tử Thanh Dương tông!   

"Tất cả im miệng cho ta!"   

Cũng đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên, người nói chuyện thân mặc áo bào trắng, chính là đệ tử chân truyền Tử Vân phong Vu Tình. Nàng lớn tiếng quát lên: "Chúng ta đều là người trong tu hành, nên có tâm tính mạnh mẽ kiên định. Tất cả những chuyện gặp được trong Ma Tức hồ đều chỉ là một bộ phận trong thí luyện của chúng ta. Chết thì thế nào? Sống thì đã sao? Khi gặp nguy khốn liền khóc ròng ròng, các ngươi còn có chút phong thái nào của người tu hành không?"   

Quát lớn một phen như thế, còn vận chuyển pháp lực, trong lúc nhất thời ngược lại nàng có thể đè ép hết tiếng kêu r3n than thở của chúng đệ tử xuống!   

Nhất là rất nhiều đệ tử cảm thấy bị một nữ tử quát mắng giáo huấn, trên mặt bắt đầu xuất hiện chút xấu hổ.   

"Mạnh sư huynh Long Ngâm phong, Tử Lâm sư huynh Ngự Thần phong, Phương Nguyên sư huynh Tiểu Trúc phong, Lăng sư tỷ Thần Tiêu phong, đều tới đây đi!"   

Vu Tình la rầy xong lại nhìn về phía chỉ huy của chư phong hôm nay, hiển nhiên có việc cần thương lượng. Đám người Phương Nguyên đều biết nàng muốn nói gì, vì vậy cũng theo lời mà đi về phía nàng. Năm người đứng chung một chỗ, nhìn nhau, đáy lòng đều cảm thấy có chút ngưng trọng. Năm người bọn hắn là năm chỉ huy của đám đệ tử Thanh Dương tông, hiện tại trọng trách bảo vệ chúng đệ tử rời đi cũng chỉ có thể rơi trên thân năm người bọn hắn.   

Đệ tử chân truyền Long Ngâm phong và Ngự Thần phong còn chưa biết chuyện giữa Tiểu Trúc phong và Thần Tiêu phong. Lúc này thấy Nghiêm Cơ Thần Tiêu phong không biết đã tới nơi nào, Lưu Mặc Chân cũng không thấy tăm hơi, người lĩnh đội lại đổi thành quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba, trong lòng đều hơi kinh ngạc. Chẳng qua vào thời điểm mấu chốt như thế này, đương nhiên bọn hắn cũng không rảnh quan tâm tới chuyện nhỏ như vậy, chỉ gật đầu với nhau sau đó cũng không nói chuyện nhiều.   

"Theo các ngươi thấy, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?"   

Vu Tình trầm giọng mở miệng, ánh mắt vô cùng ngưng trọng nhìn về phía chúng chân truyền.   

"Không biết..."   

Mạnh Hoàn Chân Long Ngâm phong dẫn đầu nở nụ cười khổ, trầm trọng lắc đầu: "Trước khi tiến vào Ma Tức hồ ta cũng đã lật tung tất cả điển tịch có ghi chép về Ma Tức hồ thí luyện trong gần ba trăm năm đến nay, hiểu được toàn bộ hung hiểm chúng ta có khả năng sẽ gặp phải trong Ma Tức hồ này. Thế nhưng ta không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra, ta dám cam đoan những người trước kia chưa từng gặp phải chuyện như vậy..."   

"Chẳng lẽ có người giở trò quỷ?"   

Lăng Hồng Ba không nhịn được mở miệng, hơi kinh ngạc suy đoán.   

"Không thể!"   

Vu Tình chậm rãi lắc đầu, nói: "Nếu muốn tạo ra tình cảnh lớn như vậy, phải có tu vi cường đại tới mức nào? Huống hồ hiện tại trưởng lão các đại tiên môn đang thủ bên ngoài, không thể có một vị cường nhân như vậy tiến vào Ma Tức hồ quấy rối mà không bị bọn hắn phát hiện. Ta suy đoán, có lẽ... đệ tử nhóm thí luyện chúng ta quá mức xui xẻo, vận rủi, gặp phải kịch biến trước nay chưa từng có..."   

Suy đoán này vừa được nói ra, đáy lòng mọi người mơ hồ trầm xuống.   

"Có biện pháp nào giải quyết không?"   

Mãi tới lúc này, chân truyền Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng mới ngẩng đầu, có chút không cam lòng hỏi một câu.   

Mấy vị chân truyền khác lập tức đều yên lặng xuống.   

Ngay cả đã có chuyện gì xảy ra bọn hắn cũng không biết, vậy sao có thể tìm được cách giải quyết?   

"Ta còn có một kết quả không tốt lắm muốn nói cho mọi người..."   

Đúng vào lúc này, Mạnh Hoàn Chân của Long Ngâm phong thở dài, nói: "Ban nãy Phương sư đệ nói loại hung hiểm này không biết còn sẽ kéo dài bao lâu, thật ra ta cũng có phần hiểu trận thế, ban nãy lúc trên đường tới đây ta đã âm thầm thôi diễn trong lòng. Thiên tai bực này như một loại pháp trận thiên nhiên, nhân thế mà động, chúng ta ở thế yếu, sợ rằng tai nạn hôm nay không phải nhất thời nửa khắc có thể trôi qua..."   

Hắn hít một hơi thật sâu, thần sắc có vẻ hơi ngưng trọng: "Thậm chí tình cảnh lúc này còn xa mới có thể đạt tới khoảnh khắc cường liệt nhất!"   

Những lời này vừa ra lại khiến chúng người ngưng trọng hơn vài phần.   

Nếu nó thật sự cường đại như vậy, hy vọng trông ngóng tai nạn mau chóng qua đi của bọn hắn cũng bị tan vỡ!   

Nó có khả năng sẽ duy trì mấy ngày liên tục, thậm chí càng lâu hơn...   

Mà nếu cứ như vậy...   

"Gặp quỷ rồi!"   

Tử Lâm Lãng cắn răng, đập mạnh một quyền trên thạch bích, vẻ mặt có hơi căm giận: "Nếu thiên tai kéo dài hơn mười ngày nửa tháng, lẽ nào chúng ta phải trốn ở chỗ này chuyện gì cũng không làm sao? Mười năm, khổ sở đợi mười năm mới chờ được một Thăng Tiên đại hội, lẽ nào chúng ta cứ từ bỏ nhiệm vụ như thế, lại đợi thêm mười năm nữa mới đến Trúc Cơ sao?"
Advertisement
';
Advertisement