Những người này vây quanh Lạc Phi Linh, trên mặt cũng mang theo nước mắt, nhỏ giọng ngâm tụng gì đó.
Lạc Phi Linh đang khóc, nàng dường như phải chịu nỗi đau vô tận, chịu đựng sự tra tấn bi thảm nhất trên thế gian này.
“Lão tổ tông, ta không muốn… Ta không muốn như vậy…”
Nàng nói với một bà lão có gương mặt hiền từ trong số những người kia, giọng điệu run rẩy, liên tục khóc nức nở.
“Đây chính là số mệnh của ngươi…”
Bà lão kia nhỏ giọng than thở, có một sợi gai sắt sáng lóa từ trên trời giáng xuống, đâm vào lưng của Lạc Phi Linh.
“Cô cô, cô cô mau cứu ta…”
Lạc Phi Linh chịu đựng cơn đau, khóc nức nở cầu xin Cửu Cô đứng ở bên cạnh.
“Đây chính là số mệnh của ngươi…”
Cửu Cô che đi nước mắt ở trên mặt, đâm một sợi gai sắt vào ngực của Lạc Phi Linh.
Máu của Lạc Phi Linh không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả hình đài, cũng chảy vào bên trong một chỗ lõm ở trên đài, trút đầy một Phù Văn Trận rất lớn. Phù Văn Trận kia tỏa ra ánh sáng màu đỏ tươi, Lạc Phi Linh tuyệt vọng gào khóc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Giữa không trung, mây đen nghìn nghịt che kín chân trời, dường như giữa những làn mây còn ẩn chứa hơi thở của sự tuyệt vọng.
“Lạc sư muội… Muội…”
Máu tươi ở trên hình đài từ bậc thang chảy xuống dưới chân Phương Nguyên, nhuộm đỏ giày của hắn.
“Phương Nguyên sư huynh, chúng ta đã giao hẹn rồi, huynh sẽ đến tìm ta……”
Lạc Phi Linh lẩm bẩm tự nói, ánh mắt trở nên đỡ đẫn: “Nhưng vì sao huynh lại không tới chứ…”
Hơi thở của sự tuyệt vọng dần dần tỏa ra từ trên người nàng…
“Phương Nguyên sư huynh, huynh đã từng cõng ta thoát khỏi những con ma vật đó, cho dù nguy hiểm như vậy, huynh cũng không hề bỏ lại ta…”
“Thế nên ta cho rằng huynh sẽ đến cứu ta…”
“Cho dù bọn họ đều nói đây là số mệnh của ta, đều không chịu giúp ta, nhưng ta tin huynh sẽ giúp ta…”
Lạc Phi Linh nói lẩm bẩm, giọng nói chứa đầy sự đau đớn.
Rõ ràng Phương Nguyên đang đứng ở trước mặt nàng, nhưng nàng giống như không nhìn thấy Phương Nguyên.
Phương Nguyên liều mạng vươn tay, muốn chạm vào Lạc Phi Linh, nhưng dường như lại bị ngăn cách bởi một thứ gì đó.
Ở một khoảng cách rất gần, hắn chỉ có thể nhìn Lạc Phi Linh dần dần trở nên hết hi vọng – thấy nàng rơi nước mắt trong sự tuyệt vọng.
“Không phải đã giao hẹn rồi sao?”
Giọng nói của nàng dần dần trầm xuống: “Sao huynh lại không tới đây chứ?”
Oanh…
Lúc Lạc Phi Linh từ bỏ tia hi vọng cuối cùng, khí tức khổng lồ ở trên người nàng đột nhiên bùng phát, hắc khí vô tận tràn ngập cả hình đài, bao phủ cả mặt biển rộng lớn. Bên trong hắc khí vô tận kia hình như ẩn chứa một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nó lao thẳng lên trên bầu trời, mang theo cảm giác tuyệt vọng tới cực điểm - va chạm với vô số mây đen ở giữa không trung…
“Phương Nguyên sư huynh, nếu huynh đã không giúp ta, vậy còn ai có thể giúp ta được chứ?”
…
…
“Lạc sư muội…”
Phương Nguyên đột nhiên kêu to một tiếng, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn giật mình ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo bào.
Cũng mãi cho đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện ra đây thế nhưng là một giấc mộng!
Tuy là như thế, hắn vẫn mất rất nhiều thời gian mới có thể kìm nén được sự hoảng sợ ở trong lòng.
Nhưng trái tim của Phương Nguyên vẫn đập liên hồi, cảm giác áp lực do giấc mộng kia mang tới vẫn còn tồn tại, hơn nữa càng ngày nó càng trở nên trầm trọng, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi mà vẫn chưa hề biến mất.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng nảy sinh vô số nghi ngờ…
Hiện giờ tu vi của mình đã là Trúc Cơ, trạng thái tinh thần ổn định, sao có thể nằm mơ được chứ?
Hơn nữa… Còn là ác mộng quỷ dị khủng bố như vậy?
Lẳng lặng ngồi yên một chỗ không biết bao lâu, Phương Nguyên đứng dậy, đi ra khỏi động phủ, sau đó ngẩn người nhìn bầu trời đầy sao.
“Meo…”
Cách đó không xa, mèo trắng đang nằm trên nóc nhà đắm mình dưới ánh trăng không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, như thể nó đã nhận ra một luồng hơi thở khác thường ở trên người hắn. Mèo trắng vốn định tới gần hỏi han một chút, nhưng ánh trăng chiếu xuống người nó thật sự rất thoải mái. Mèo trắng không khỏi có chút do dự, một lúc lâu sau nó lại nằm úp sấp xuống, nghĩ thầm chẳng qua chỉ là một tia cảm ứng mà thôi, cũng không chết được…
“A ha, tiểu sư đệ vẫn chưa ngủ à?”
Bên trong đình hóng gió ở trong rừng cách đó không xa, chỉ thấy hai vị lão trận sư tóc đen và tóc bạc đang ngồi uống rượu, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, bọn họ bèn mỉm cười, lên tiếng chào hỏi với hắn. Mà Phương Nguyên cũng lững thững đi tới, ngồi xuống bên trong đình hóng gió. Hai vị lão trận sư vội vàng rót rượu cho hắn, thấy vẻ mặt của Phương Nguyên có hơi khó coi, bọn họ lập tức kinh ngạc nói: “Sắc mặt kém như vậy, chẳng lẽ là tu hành xảy ra vấn đề gì sao?”
Phương Nguyên lắc đầu, lắc lư ly rượu trong tay, bỗng nhiên nói: “Các ngươi đã bao giờ nghe nói qua về thành Thiên Lai chưa?”
“Thành Thiên Lai?”
Hai vị trận sư hơi ngẩn người, vị trận sư tóc đen kinh ngạc nói: “Thành Thiên Lai cách nơi này rất xa, ngươi hỏi về nó để làm gì vậy?”
Phương Nguyên uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, hắn nói với vẻ ngập ngừng: “Có lẽ… ta sẽ tới đó để đòi nợ?”