“Đến thành Thiên Lai, để đòi nợ ư?”
Hai vị trận sư của Thiên Xu Môn nghe Phương Nguyên nói thế, sắc mặt đều lộ vẻ cực kì kinh ngạc.
“Có vẻ các ngươi cũng biết thành Thiên Lai?”
Phương Nguyên vừa thấy bọn họ kinh ngạc như vậy liền hiểu ra, hai người này nhất định có biết đến thành Thiên Lai, nhưng có điều kì quái chính là, thường ngày mình cũng đọc khá nhiều sách vở, coi như cũng có kha khá hiểu biết về các thế lực lớn ở các nơi, nhưng chưa từng nghe nói đến cái tên “thành Thiên Lai” này, vốn tưởng đây chỉ là một thế lực nhỏ cát cứ một góc mà thôi, nhưng nếu thật sự như vậy, vì sao hai vị trận sư này lại tỏ thái độ kì quái đến thế?
“Không hẳn là hiểu biết lắm, nhưng sao lại không biết đến thành này được chứ?”
Hai vị trận sư liếc nhìn nhau, cùng nở nụ cười khổ: “Mà cũng không trách ngươi không biết đến nơi đó, thành Thiên Lai này đối với Bá Hạ Châu chúng ta mà nói cũng là một chốn cực kì thần bí, thuộc về một gia tộc đã ở trạng thái nửa ẩn thế, bình thường rất ít khi ra mặt, mà cũng gần như không qua lại với các tiên môn khác ở Bá Hạ Châu. Thành này ở một mặt của Man Sơn, gần Trung Châu, mặc dù được gọi là thành nhưng thực tế nơi này có nội tình cực sâu, truyền thừa xa xăm lâu đời, đứng đầu thành Thiên Lai là một mạch của Kim thị, có địa vị cực kì cao, nghe nói đây thật sự chính là một thế gia cổ xưa có truyền thừa vạn năm đấy.”
“Gia tộc chân chính có truyền thừa vạn năm ư?”
Phương Nguyên nghe xong những lời ấy cũng hơi xao động trong lòng, đồng thời càng thêm hiểu rõ vài sự khác biệt ở đây.
Ngày nay, trong giới tu hành thường thích một cách nói, một tiên môn, nếu không khoe khoang mình có căn cơ và truyền thừa mấy nghìn năm hoặc mấy vạn năm thì đệ tử trong môn đi ra ngoài quả thực không ngẩng mặt lên với người ta được, nhưng thật ra mà nói, đại kiếp nạn lần trước mới qua được ba nghìn năm, chẳng biết đã có bao nhiêu truyền thừa đều mới quật khởi từ sau đại kiếp nạn ấy, vậy thì đâu ra nhiều tiên mốn với căn cơ vạn năm đến vậy?
Có điều, quả thực cũng có một vài thế gia và tiên môn có thực lực hùng hậu, trải qua bao kiếp nạn mà vẫn sừng sững không ngã, ngược lại còn nhân có truyền thừa xa xăm, tích lũy được một căn cơ khổng lồ không thể hình dung nổi, đồng thời cũng phong kín vô số bí mật và lịch sử không muốn để người khác biết đến.
Tựa như mạch chính của Ô Trì Quốc này, luôn nói rằng họ là một hoàng triều cửu trọng thiên xa xăm của Hoàng Châu, có bề dày lịch sử, điển tịch còn viết bọn họ là hậu duệ của Hắc Ám Hoàng Triều của mười mấy kiếp về trước, nếu tính theo lịch ba nghìn năm một kiếp nguyên thì chi huyết mạch này ít ra cũng phải được vài vạn năm rồi...
Đối với một gia tộc như vậy mà nói, căn cơ nội tình của họ có thể là thứ mà người tu hành bình thường tưởng tượng ra được sao?
“Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện tới thành Thiên Lai đòi nợ?”
Trận sư tóc đen thoáng kinh ngạc, cười nói: “Hơn nữa, thành Thiên Lai có thể nói là phú khả địch quốc, sao có thể mang nợ ngươi được?”
Phương Nguyên không trả lời ngay, chỉ nhíu nhíu mày hỏi: “thành Thiên Lai rất giàu mạnh sao?”
Trận sư tóc đen cười khổ, nói: “Nói vậy, ngươi biết xuất xứ của cái tên Bá Hạ Châu này không?”
Phương Nguyên thoáng lộ vẻ kinh ngạc, bất giác mày lại nhíu chặt hơn.
Đông Thổ Đại Lục ngày nay được gọi là Cửu Châu.
Các vùng trong đại lục lần lượt được gọi là Trung Châu, Hoàng Châu, U Châu, Tuyết Châu, Vân Châu, Lôi Châu, Bá Hạ Châu, Hải Châu và Hoang Châu.
Cái tên của các vùng Cửu Châu này không phải tự dưng mà có.
Ví dụ như Trung Châu, được gọi như thế là vì nó nằm chính giữa Cửu Châu, ngồi nhìn về tứ phương, chiếm được chính thống của tiên đạo, cho nên nhận được chữ “Trung”.
Hoàng Châu thì do có Hoàng quyền đạo thống cửu trọng thiên phách tuyệt thiên hạ thống ngự, tự xưng là đế, cho nên nhận chữ “Hoàng”.
Tuyết Châu thì nằm ở cực bắc, quanh năm tuyết phủ nên lấy tên đó.
Hải Châu thì bởi nó nằm cạnh Nam Hải...
Nhưng cái tên Bá Hạ Châu này trong số các vùng Cửu Châu, quả thực có thể nói là cái tên kì quái nhất, không thể tìm được bất cứ chú giải nào thích đáng cho nó.
Thấy Phương Nguyên sững sờ, hai vị trận sư già có vẻ đắc ý, vị trận sư tóc bạc nói: “Người trẻ tuổi nên khiêm tốn chút mới tốt, thôi để lão phu chỉ cho ngươi vậy.”
“Bá Hạ Châu có cái tên này, là bởi tục truyền rằng, thời thượng cổ từng có một con tiên thú Bá Hạ từ trên trời giáng xuống, rơi vào khu vực này, thi hài nó rơi xuống đây gây nên một trận động đất cực lớn, cơn chấn động làm một vùng núi non chợt mọc lên, đó chính là Thập Vạn Man Sơn ngày nay...”
“Ngoài ra còn có một truyền thuyết khác, nói là khi ấy trên lưng Bá Hạ này còn cõng một quốc gia, quốc gia này cực kì phồn hoa, có vô số kì trân dị bảo, tài nguyên quý hiếm, mà quốc gia này khi rơi xuống đã bị tổ tiên một mạch này của Kim thị chiếm lấy, giấu đi rồi...”
“Nhưng... điều này nghe hơi phi lí nhỉ?”
Phương Nguyên nghe lão nói đến đó thì ngây cả người ra, Bá Hạ vốn là một loại thần thú trong truyền thuyết, việc này đúng thật là có, thậm chí còn có người nói, ở một số nơi xa xôi trong giới tu hành ngày nay vẫn còn có thể tìm được một ít di chủng của Bá Hạ, nhưng nếu nói có một con Bá Hạ từ trên trời giáng xuống, hơn nữa, trên lưng nó còn có cả một quốc gia thì nghe có vẻ quá hoang đường, càng đừng nói đến chuyện tổ tiên thành Thiên Lai này còn giấu luôn cả quốc gia đó đi rồi...
Ngươi có bản lĩnh lớn đến thế, sao không nuốt luôn quốc gia đó đi?
“Truyền thuyết ấy mà, đương nhiên sẽ luôn thêm vào rất nhiều sắc thái thần bí, không cần quá nghiêm túc xem xét làm gì.”