Nó vừa lên đây, con nghê thú kia chẳng còn cách nào, đành phải ủ dột đi theo sau.
Phương Nguyên hết sức cảm động: “Con mèo này thật sự muốn đi theo ta ư?”
Nhớ đến vô số truyền thuyết về chiến sủng trong giới tu hành, lòng tự tin của Phương Nguyên bỗng chốc tràn đầy.
Hắn nhanh nhẹn tế ngân toa, lao vút vào viễn không.
Con đường phía trước thênh thang mà mờ mịt, núi sâu thăm thẳm không nhìn thấy điểm cuối, nhưng ánh mắt của hắn giờ này lại vô cùng kiên định.
“Pháp ở nơi cao xa, cũng coi như tự tìm niềm vui.”
...
Danh tiếng của thành Thiên Lai trong cái nhìn của người tu hành bình thường thì cũng không phải dạng đặc biệt vang dội.
Nó không uy phong lẫm liệt như Ô Trì Quốc, thống trị cả một lãnh thổ rộng lớn như vậy, cũng không như một ít tiên môn thường xuyên qua lại hoạt động trong giới tu hành, các loại đại sự của giới đều thấy đệ tử bọn họ tới góp mặt, tận mọi khả năng tăng lực ảnh hưởng của mình ở trong giới tu hành. Thành Thiên Lai thì khác, bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái bán thoái ẩn, rất là khiêm tốn. Nếu không phải cứ cách vài chục vài trăm năm, bọn họ lại mở cửa bí cảnh một lần, tổ chức Bá Hạ tiên hội, mời tu sĩ khắp thiên hạ có hứng thú thì vào bí cảnh tìm bảo vật, chỉ e cái thế gia cổ xưa này đã sắp bị mọi người quên lãng mất rồi.
Nhưng mà, nếu có người tận mắt nhìn thấy tòa thành này, hẳn đều sẽ bị kinh ngạc thật lớn.
Tựa như Phương Nguyên của một tháng sau vậy!
Rời khỏi Ô Trì Quốc, sau một tháng băng qua Man Sơn, dù là một người khá chú trọng phong nghi như Phương Nguyên cùng với thứ quái thai mang trong mình một thân tinh lực dường như không bao giờ cạn như Quan Ngạo, thoạt trông cũng đã khá là mệt mỏi.
Không phải loại mỏi mệt do bôn ba vất vả mà là loại mỏi mệt uể oải trong lòng.
Dù sao, bất kể là ai, liên tục hơn một tháng cứ phải lao vun vút trên bầu trời một khoảng rừng rậm không thấy biên giới, phóng mắt nhìn khắp cũng chỉ thấy núi cao vực sâu cùng những cây đại thụ xanh um tươi tốt cao lớn chọc trời, lòng đều cảm thấy nản muốn chết.
Cũng chính bởi vì vậy, khi bọn họ khẩn trương lên đường, điều khiển ngân toa xuyên qua một khoảng sương trắng mênh mang, sau đó bất chợt vùng trời trước mắt trở nên rộng mở trong sáng, thấy được một tòa thành trì lưng dựa núi xanh, lòng bất chợt trở nên tươi sáng hơn hẳn...
Mười vạn dặm Man Sơn mênh mông, rốt cuộc cũng xuyên qua rồi.
Đi thêm chút nữa chừng ngoài trăm dặm, có thể thấy được đó là một tòa thành lớn, lưng tựa sơn mạch Man Sơn, lấy những tảng đá khổng lồ đen nhánh xây nên những bức tường thành cao hơn ba chục trượng, đâm cả vào mảnh sương trắng che khắp trời, phần lớn tòa thành này đều không thể nhìn rõ, như là đã bị vô số bí pháp che lấp đi rồi, từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy cửa thành màu đen đứng sừng sững, như một con cự thú ẩn mình trong sương mù, đang há to cái miệng rộng.
Bốn phương tám hướng có các dạng tu sĩ từ viễn không bay tới, có người cưỡi tiên thú, có người đạp trên phi linh, cũng có người điều khiển pháp thuyền, ngân toa gì gì đó, thậm chí còn có người đi bộ, đủ các dạng người đang từ các hướng tràn về tòa thành này.
Nhìn ra được, tòa thành này cực kì sâm nghiêm.
Thành trì lớn như vậy, giữa không trung chỉ có mây trắng lững lờ nhưng trên đó không có một tu sĩ nào dám ngự kiếm bay qua, vào thành đều ngoan ngoãn đến cửa thành là hạ xuống, sau đó đi bộ vào trong, ra khỏi thành cũng đi một quãng xa xa mới dám bay lên cao.
“Đây chính là thành Thiên Lai nhỉ?”
Quan Ngạo nhìn tòa thành này, nhịn không được bèn ngây ngốc hỏi một câu.
Phương Nguyên khẽ gật đầu: “E rằng cũng chỉ có tòa thành tự xưng là từ trên trời hạ xuống này mới có khí phách cỡ đó.”
Nghĩ vậy, hắn cho ngân toa hạ xuống mặt đất.
Bên ngoài tòa thành lớn này, từ xa xa nhìn lại có thể thấy rất nhiều thành trì nhỏ, nằm rải rác xung quanh thành lớn, tựa như các thành lệ thuộc, thoạt nhìn cũng cực kì náo nhiệt, có điều, thành lớn thì phòng ngự cực nghiêm, có đại trận bao phủ, những thành nhỏ thì mặc người thoải mái tới lui, chỉ có một ít cấm chế, nhưng cũng không bao phủ toàn bộ thành trì, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều, rất hợp ý Phương Nguyên.
Tìm một tòa thành nhỏ thoạt nhìn ngăn nắp sạch sẽ, Phương Nguyên thu ngân toa lại, đi vào, thấy trong thành có vẻ không khác gì một tòa thành của người phàm tục, cửa hàng san sát, dòng người qua lại tấp nập, điều bất đồng là những cửa hàng này đều là dạng khó lòng thấy được ở các thành trì bình phàm, như là pháp khí các, linh đan phường, ... thậm chí hai bên đường phố còn có rất nhiều sạp nhỏ, trên sạp còn bày bán các loại bí kíp và đan dược nữa.
“Tìm chỗ nghỉ ngơi cho lại sức đã.”
Phương Nguyên đi phía trước, mèo trắng ngồi xổm trên vai hắn, Quan Ngạo thì dắt con nghê thú đang tỏ vẻ hết sức bất đắc dĩ kia đi, dạo quanh một lát thì tìm được một nhà trọ thoạt nhìn khá gọn gàng ngăn nắp. Hai người đi vào, đặt hai gian phòng tốt, sau đó bảo người hầu trong nhà trọ đưa nước nóng lên tắm rửa, tiểu nhị trong tiệm thấy Quan Ngạo và Phương Nguyên đều có tu vi Trúc Cơ, thái độ cung kính và nhiệt tình hẳn lên.
Nhưng mà có thể thấy rõ, tuy rằng thái độ tiểu nhị rất kính nể lại không giống những người ở thành trì phàm tục khác khi thấy người tu hành liền run lẩy bẩy hô tiên nhân, có lẽ bọn họ ở đây cũng đã thấy nhiều nên quen rồi, ngay cả thấy con nghê cực kì uy phong kia cũng chỉ khen một câu ‘trông oai ghê’ là hết.
Tắm xong, thay một bộ thanh bào giống trước đây, Phương Nguyên mới cùng Quan Ngạo ra ngoài.
Nếm thử vài thứ dằn bụng trong tửu điếm rồi, hai người bèn thong thả dạo bộ xung quanh.