Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Phương Nguyên không vội vã vào thành mà đi dạo quanh đó vài ngày, cẩn thận tỉ mỉ lưu ý hết thảy mọi thứ xung quanh, cùng với những việc mà người xung quanh đang bàn tán, hắn đều lặng lẽ ghi tạc trong lòng, sau đó sàng chọn ra một ít tin tức có ích, tận mọi khả năng tìm hiểu về thành này.   

             Mặc dù tới đòi nợ, theo lí nên được lên mặt mới phải, nhưng nếu không cẩn thận là sẽ bị yếu thế.   

             Cho đến đêm thứ ba, Phương Nguyên mới đến gần khu vực thành lớn quan sát một phen, thấy tòa thành này được bao phủ bởi vô số đại trận tinh diệu, tuy thoạt nhìn có nhiều chỗ trận thế còn chưa ổn lắm nhưng vẫn lờ mờ lộ ra vẻ cực kì hung hiểm, lòng hắn lập tức hiểu rõ, thành Thiên Lai này quả thực không hổ là một nơi có căn cơ sâu đậm, chỉ riêng trận thế này thôi đã lớn hơn Thiên Xu Môn và Hỏa Vân Lĩnh đâu chỉ trăm lần?   

             Nếu muốn bố trí một đại trận cỡ này, dù có một trăm vị đại trận sư thì hẳn cũng phải mất nhiều năm mới hoàn thành được nó.   

             Mà để duy trì đại trận này hoạt động, càng chẳng biết phải tiêu hao bao nhiêu tài nguyên mới vừa?   

             Xem ra, thành Thiên Lai này quả thực cực kì giàu có đúng như hai vị sư huynh nói.   

             “Bằng vào tạo nghệ trong trận thuật của ta lúc này, đúng là có thể phá trận mà vào, chỉ có điều, trong thành thủ vệ cực kì sâm nghiêm, muốn lẻn vào mà tuyệt đối không có người phát hiện e rằng chẳng dễ dàng gì, xem ra muốn bố trí một đường lui có thể tiến cũng có thể lùi trước khi vào thành này quả thực không phải chuyện dễ dàng gì đâu...”   

             Phương Nguyên vòng quanh thành này quan sát hồi lâu, lòng lặng lẽ thở dài một tiếng.   

             Mấy ngày nay hắn đang làm các bước chuẩn bị để vào thành, ngoại trừ việc tận dụng khả năng thăm hỏi tin tức từ những người xung quanh ra, dĩ nhiên còn phải tính đến một đường lui, song hắn cũng nhận ra điều này thật không đơn giản. Ngay lúc đang cảm khái, hắn chợt nhớ tới một chuyện, bèn quay đầu cười nói với con mèo trắng đang ngồi trên vai mình: “Bạch huynh, bằng bản lĩnh của ngươi, ngươi có thể tự do ra vào đại trận này không?”   

             Vốn vừa mới nghĩ đến sự khác thường của con mèo này, cho nên thuận miệng hỏi một câu thôi, nào ngờ mèo trắng như vừa mới phát hiện thứ gì, hai lỗ tai dựng đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sau lưng tòa thành, nơi đó có một khu vực cực rộng lớn bị bao phủ bởi một màn sương đen âm u.   

             “Meo meo...”   

             Con mèo trắng bỗng nhiên kêu lên một tiếng, như là hết sức vui mừng, rồi nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi vai Phương Nguyên.   

             Sau đó, Phương Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại, nó đã nhảy phốc xuống từ sườn núi cao, hóa thành một điểm trắng mờ biến mất giữa trận quang lạnh lẽo của tòa đại thành, nhẹ nhàng hơn cả một chiếc lông chim rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, không tạo ra bất kì tiếng động nào...   

             “Ủa...”   

             Phương Nguyên nhìn theo mà nghẹn họng trân trối: “Nó tính làm gì thế?”   

             Nhớ lại mình còn từng có suy tính muốn thu con mèo này làm tiên sủng, Phương Nguyên tự cảm thấy thật mất mặt.   

             Có loại tiên sủng nào không thèm để ý đến chủ nhân như thế sao?   

             Phương Nguyên thật sự không biết mèo trắng đã nhìn thấy gì mà xông vào thành một cách phấn khởi như vậy, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ấm ức quay lại tự dàn xếp chuyện của mình. Dọc đường đi, con nghê kia thấy Phương Nguyên ngậm bồ hòn làm ngọt nên tỏ ra đắc ý vô cùng, còn định thừa dịp chạy đi. Dù sao miêu đại gia đi rồi, nó cũng chẳng cần phải đi theo Phương Nguyên nữa. Có điều ý đồ của nó bị Quan Ngạo nhìn thấu, bị hắn cú đầu rồi xách về quán trọ.   

             Chứng kiến hành vi ngược đãi linh thú này, Phương Nguyên dùng ánh mắt tặng Nguyên Ngạo một lời khen!   

             Ở quán trọ, sau khi nghiên cứu một phen, hắn quyết định sẽ lập tức vào thành ngày mai.   

             Sáng sớm hôm sau, Phương Nguyên thay một bộ áo bào xanh, dùng trâm gỗ mun vấn tóc, thắt hồ lô bên hông rồi cùng Quan Ngạo đi về phía cổng thành Thiên Lai.   

             Quan Ngạo sợ nghê chạy mất nên dùng xích sắt buộc nó lại, dắt sau lưng Phương Nguyên.   

             Ban đầu, nghê ta bị thái độ thiếu tôn trọng của Quan Ngạo làm cho phát cáu nên định phản kháng, nhưng lại bị hắn ta đánh cho một trận, cuối cùng đành ủ dột nghe lời. Có điều trong lòng nó vẫn mong miêu chủ tử nhà mình nhanh chóng trở lại...   

             Họ đặt chân đến nơi lúc trời vừa tờ mờ sáng, tuy cổng thành chưa mở nhưng đã có vô số người chờ đợi.   

             Ở chính diện thành Thiên Lai, hướng về đường cái là một cánh cửa đồ sộ cao chừng trăm trượng. Có điều loại cửa này chủ yếu để phục vụ cho chiến đấu, bình thường sẽ không mở ra, vì vậy ở dưới nó có ba cánh cửa khác. Cửa ở giữa cao chừng mười trượng, dành cho khách khứa đến bái phỏng chủ nhân Kim thị trong thành. Hai cửa hai bên cao khoảng bảy, tám trượng, dành cho thương nhân và người tu hành ra vào.   

             Phương Nguyên đến đây để đòi nợ, cũng xem như một chuyến viếng thăm đường hoàng, tất nhiên phải đi cửa chính.   

             Tuy hôm nay có không ít người đứng chờ cổng thành mở nhưng số người chờ ở cửa chính lại không được bao nhiêu. Phát hiện Phương Nguyên đi đến, họ âm thầm quan sát. Chỉ thấy hắn khoác áo xanh chỉn chu, tuy tu vi Trúc Cơ không tính là cao nhưng sau lưng lại có một người cao to như tháp sắt, trong tay người này dắt một con nghê dị thú, trông đến là oai phong lẫm liệt, xem ra lai lịch không tầm thường.   

             Két...   

             Khi tia sáng đầu tiên từ phương Đông buông xuống cổng thành, cửa chính chậm rãi mở ra. Không lâu sau đó, hai cửa hông cũng hé mở, để lộ những binh sĩ khoác giáp nghiêm nghị. Người đứng chờ bên ngoài vội nhốn nháo đứng dậy, xếp hàng vào thành.   

             Thủ vệ ở hai cửa hông đã bắt đầu kiểm tra người vào thành một cách nghiêm túc và trật tự. Mà đứng ở cửa chính lại là mấy vị quản gia áo lam với thái độ hòa nhã, gương mặt tươi cười. Họ thoáng ngẩn ra khi thấy thật sự có người chờ nơi này, đoạn vội vàng đến tiếp đón.
 

Advertisement
';
Advertisement