"Không biết tiên sư đến từ nơi nào, đến vì chuyện gì?"   

             "Tu sĩ Ô Trì Quốc, viếng thăm chủ nhân nơi này." Phương Nguyên cũng bước tới đưa bái thiếp, nói. "Làm phiền lão tiên sinh dâng lên cho chủ nhân."   

             "Xin tiên sư đợi chốc lát!" Một vị quản gia trong nhóm nhận bái thiếp mang đi.   

             Phương Nguyên cũng biết gia tộc lâu đời có quy củ nghiêm ngặt nên thành thật đứng đợi ngoài cửa. Một hồi sau, mặt trời đã lên cao, lão giả áo lam vẫn chưa trở lại, bỗng có tiếng xì xào ầm ĩ vang lên từ nhóm người.   

             Phương Nguyên cũng khẽ ngẩn người, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy có một nhóm tu sĩ đang bay đến từ đằng xa, dẫn đầu là bốn, năm vị mặc áo đen thống nhất, khí thế nghiêm nghị. Phía sau họ là hai người, một già một trẻ: già khoác áo vải thô, toát ra vẻ thâm trầm, không nhìn ra tu vi; trẻ vận áo bào trắng, cưỡi trên một con tê giác trắng cao lớn, trông phong lưu phóng khoáng vô cùng.   

             Đoàn người đáp xuống cách cổng thành hơn mười trượng rồi chậm rãi đi về trước. Bất thình lình, tu sĩ áo đen đi đầu bị thân hình cao to của Quan Ngạo cản đường. Nhíu mày, gã dừng chân, trầm giọng nói.   

             "Làm phiền huynh đài tránh qua một bên!"   

             Quan Ngạo quay lại nhìn gã. "Chúng ta đến trước."   

             Tu sĩ nọ hừ lạnh một tiếng, đoạn vươn tay đẩy vai Quan Ngạo...   

             ... Quan Ngạo lù lù bất động!   

             Mấy vị đồng liêu quanh tu sĩ áo đen sửng sốt nhìn sang. Bản thân gã cũng ngơ ngẩn, sau đó lại dồn sức đẩy Quan Ngạo một cái.   

             ... Quan Ngạo vẫn không nhúc nhích!   

             "Ngươi muốn gì?" Hắn ta cúi đầu hỏi tu sĩ kia với vẻ kỳ quặc trong mắt.   

             Dáng dấp tu sĩ áo đen không hề thấp bé, nhưng đứng trước Quan Ngạo vẫn thua hẳn một đoạn.   

             "Ngươi... Ta bảo ngươi tránh đường!" Rõ ràng đã có phần xấu hổ, gã hít sâu một hơi rồi lại nhằm vào ngực Quan Ngạo mà đẩy.   

             Huỵch!   

             Nhưng lần này Quan Ngạo không nhịn nữa, vừa đẩy lại gã vừa nói. "Ngươi muốn gì?"   

             Tu sĩ áo đen không hề phòng bị, chỉ cảm thấy vai mình bị một sức mạnh khủng khiếp húc vào, hai chân lại không trụ vững, trực tiếp bị đẩy đi mấy trượng. Nỗi sợ còn chưa tan hết, gã té lộn nhào mấy vòng trên mặt đất, khó coi vô cùng.   

             Soạt! Soạt! Soạt!   

             Những tu sĩ khác lấy làm kinh hãi, vội vã thắp sáng pháp khí trong tay, vây Quan Ngạo vào giữa.   

             "Các ngươi muốn gì?" Quan Ngạo cũng tức giận. "Soạt" một tiếng, một thanh đại đao đã xuất hiện trong tay hắn.   

             Tình huống từ khó hiểu chợt nhuốm mùi sát khí khiến người xung quanh lập tức tránh xa.   

             "Đã xảy ra chuyện gì?"   

             Phương Nguyên đang đứng trước cổng thành và hai tu sĩ một già một trẻ đi sau nhóm người áo đen kia cũng để ý đến nơi này, gần như đồng thanh quát lên. Hai người kia bước tới, thấy Quan Ngạo lừng lững đứng đó mà thủ lĩnh thị vệ bên mình đã ngã ra xa mấy trượng, bèn cho rằng Quan Ngạo ra tay trước. Sắc mặt họ không được vui vẻ, bắn những cái nhìn lạnh lùng về phía hắn ta.   

             "Rõ ràng họ đến sau mà lại bắt chúng ta nhường đường. Ta không nhường, hắn bèn đẩy ta!" Quan Ngạo không thèm để ý đến hai người kia, chỉ nhíu mày giải thích cho Phương Nguyên.   

             Phương Nguyên cũng cau mày. "Sau đó thì sao?"   

             Quan Ngạo đáp. "Ta đẩy lại hắn!"   

             Phương Nguyên chợt bất đắc dĩ vô cùng, nghĩ thầm chỉ có một mình hắn quả thật không chịu được sức mạnh của Quan Ngạo.   

             "Các hạ là người nào?" Đúng lúc ấy, lão giả áo vải bên kia cũng lạnh lùng mở miệng, trong ánh mắt chứa vẻ bất thiện.   

             "Ta cũng đến viếng thăm chủ nhân thành Thiên Lai." Phương Nguyên chắp tay đáp. "Đã đưa bái thiếp, đang đợi vào thành."   

             "Ha ha, khách của Kim gia thành Thiên Lai lại có thể ngông cuồng như vậy ư?" Lão giả cười lạnh một tiếng. Họ không phải hạng người hung hăng, hở một tí là hiếp đáp kẻ khác, nhưng ai cũng chứng kiến thị vệ nhà họ bị người đẩy té nhào, dù sao cũng có chút mất mặt. Lão cho rằng dù thế nào đi nữa cũng phải dạy dỗ đối phương một phen, bằng không mặt mũi Trung Châu Thôi gia biết để nơi nào?   

             Vừa dứt lời, lão đã dợm bước về trước.   

             "Trước thành Thiên Lai, đừng nên gây chuyện..." Đúng lúc ấy, người trẻ tuổi trên lưng tê giác trắng kia bỗng nhẹ giọng nhắc nhở, lão giả áo vải nghe vậy thì gật đầu lui lại.   

             Người trẻ tuổi kia cũng quan sát Phương Nguyên. Y thấy hắn khoác lên mình bộ tiên bào được dệt từ Thanh Tàm Tuyết Ti, loại vải thông dụng nhất trong giới tu hành, có màu thiên thanh tự nhiên không qua nhuộm. Trên người hắn cũng không đeo trang sức gì, chỉ có một chiếc hồ lô giắt bên hông, tuy đến nỗi bần hàn nhưng cũng chẳng quý khí.   

             Đoạn y nhìn sang Quan Ngạo, thấy hắn thân hình cao to, tay dắt nghê, lại càng không có phong độ...   

             Hiện nay, thái độ của người tu hành với chiến sủng đại diện cho mức độ tu dưỡng của người ấy. Chiến sủng nào mà không được thuần phục ngoan ngoãn, vậy mà hai người này còn buộc xích sắt, chẳng lẽ là thu phục nó bằng vũ lực rồi cố tình mang ra khoe khoang?   

             Bọn hắn xem chiến sủng như chó săn thật sao?   

             Trong lòng y cho rằng hai người này là tu sĩ đến từ vùng núi non hoang vu nào đó, chẳng trách không biết quy củ, thế là sự tôn trọng dành cho họ cũng bớt đi mấy phần, chỉ mỉm cười nói.   

             "Người hầu của các hạ có căn cốt không tệ, có điều không được dạy bảo đến nơi đến chốn, thấy có người đến mà ngay cả nhường đường cũng không biết ư?"   

             Phương Nguyên vốn không ngại việc nhường đường, có phải đi đầu thai đâu mà cần tranh giành, nhưng ánh mắt và ngữ điệu của đối phương lại khiến hắn không thoải mái chút nào. Nhất là khi tên kia còn xem Quan Ngạo như tôi tớ của hắn, chỉ trích hắn ta không hiểu quy củ chẳng khác gì mắng hắn vô lễ.   

             Phương Nguyên nhíu mày đáp lại. "Hắn ta không phải người hầu, mà là sư huynh đệ đồng môn của ta. Hơn nữa ta đã đưa bái thiếp chuẩn bị vào thành, các hạ cũng không trình lên sao?"   

             "Ha ha..." Người trẻ tuổi áo trắng nghe vậy thì cảm thấy buồn cười. Y ngồi trên lưng tê giác, tủm tỉm nháy mắt với Phương Nguyên. "Chuyện này mà các hạ cũng không biết. Các ngươi muốn vào thành Thiên Lai cần phải chờ, còn ta, từ trước đến giờ vốn không cần..."   

             Phương Nguyên khẽ cau mày.

Advertisement
';
Advertisement