"Đã hơn hai trăm năm rồi ta không gặp Thái Hoa sư đệ. Sau khi hắn trở về Ô Trì Quốc thì bặt vô âm tín, ta nhờ người hỏi thăm thì được tin hắn không về đến hoàng đô Ô Trì. Ôi, không biết hiện nay hắn ra sao?" Ngồi xuống châm trà rồi, vị Thất Tổ Kim thị thấp giọng thở dài, ân cần hỏi.
"Sư tôn... đã tọa hóa." Sau một chút im lặng, Phương Nguyên khẽ đáp.
Hắn không ghi thân phận thật sự trong bái thiếp, chỉ nói mình được Thái Hoa chân nhân nuôi nấng dạy dỗ hơn hai mươi năm trước. Trước khi rời khỏi Ô Trì Quốc, hắn đã đánh tiếng với tiểu hoàng đế Ô Trì Quốc về thân thế này, tránh cho bị người khác lật tẩy.
"Hắn... tọa hóa rồi ư?" Thất Tổ Kim thị nghe vậy thì bàng hoàng.
Phương Nguyên chăm chú quan sát, thấy biểu cảm của ông không giống như đang giả vờ.
"Vâng, sư tôn đã tọa hóa từ ba năm trước. Trước khi đi, người để lại di mệnh nói rằng gặp vấn đề trong lúc tu luyện công pháp, có lẽ do lĩnh hội còn kém, lệnh ta đến thăm hỏi các vị tiền bối trước khi Kết Đan. Người còn nói công pháp ấy đến từ thành Thiên La, ta thân là đệ tử của người, nếu gặp khó khăn gì trong lúc tu hành, các vị tiền bối cũng sẽ chỉ điểm giải thích..." Nói xong mấy lời đã được chuẩn bị trước, Phương Nguyên lại hành lễ.
Vị Kim lão thất nghe vậy cũng không hề hoài nghi hắn, chỉ thở dài buồn bã. "Quả nhiên thế sự vô thường, không ngờ Thái Hoa sư đệ lại ra đi sớm như vậy. Nhưng lời ngươi nói cũng khó thành. Thái Hoa sư đệ đến thành Thiên Lai ta cầu pháp năm ấy vốn được sự chấp thuận của lão thái quân. Ngươi là truyền nhân của hắn, nếu gặp vấn đề gì trong lúc tu hành, hỏi đám sư thúc sư bá chúng ta cũng vô dụng." Nói xong, ông trầm ngâm một chốc rồi nhìn Phương Nguyên. "Ngươi có thể tu luyện công pháp này, vậy đã là Thiên Đạo Trúc Cơ?"
Phương Nguyên gật đầu. "Qua mắt thiên ân, quả thật đã kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ."
"Ôi..." Nghe vậy, trong mắt Kim lão thất lóe lên một tia phức tạp, như vừa ao ước lại vừa khen ngợi. Ông thở dài. "Trước kia, Thái Hoa sư đệ tự thân nỗ lực kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ đã là kinh tài tuyệt diễm, hiếm thấy trên đời. Không ngờ chưa đầy hai trăm năm sau, hắn lại dạy dỗ ra một đệ tử Thiên Đạo Trúc Cơ, thật sự khiến người khác hâm mộ..."
Phương Nguyên đón lấy ánh mắt của ông, trong lòng không hề kinh ngạc, vì Thiên Đạo Trúc Cơ chính là cơ sở đủ để khiến ngươi kiêu ngạo.
Tu sĩ Kim Đan trên thế gian này không ít, thậm chí có thể nói là rất nhiều, nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ chưa chắc được bao nhiêu. Mà mọi người đều biết, chỉ có Thiên Đạo Trúc Cơ mới có thể tu hành Lôi pháp từ cảnh giới Trúc Cơ. Hơn nữa, lời khen của Kim lão thất có phải ngụ ý rằng trong đám tiểu bối thành Thiên Lai cũng không có mấy người Thiên Đạo Trúc Cơ?
"Ha ha, ngươi không phải bận tâm chuyện tu hành. Truyền nhân của Thái Hoa sư đệ cũng chính là tiểu bối thành Thiên Lai chúng ta, tất nhiên sẽ có người giải thích cho ngươi. Ngặt nỗi ta không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng chưa từng tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, không thể giúp ngươi giải quyết, chỉ có thể đến cầu lão thái quân mà thôi. Có điều hiện giờ lão nhân gia đang làm khách ở Trung Châu Đạo thống, trong khoảng thời gian này ngươi hãy ở lại đây, xem nơi đây là nhà mình, có chuyện gì cứ đến tìm ta!"
Kim lão thất lại tâm sự thêm hồi lâu, lúc thì bùi ngùi về Thái Hoa chân nhân, lúc thì khen ngợi Phương Nguyên, lại bảo hắn thể hiện kết quả tu hành từ Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, sau đó gọi quản gia họ Lưu ban nãy đến sắp xếp nơi ở cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng biết việc này không thể xong trong một sớm một chiều, nghe lời đồng ý.
Lưu quản gia hiện cũng đang ở cảnh giới Trúc Cơ, nhưng Phương Nguyên cho rằng ông đã gần đến Kim Đan, không thua gì âm thị Triệu Nô Nhi lúc trước bị hắn luyện chết. Thái độ của ông lại khiêm tốn vô cùng, chủ động điều khiển ngân toa chở Phương Nguyên bay về phía một dãy núi, vừa đi vừa giải thích.
"Đây là một trong những nơi có linh khí nồng hậu nhất trong gia tộc, xây cất rất nhiều đình viện dành riêng cho khách quý. Thất Tổ đã phân phó, lão nô cũng không dám sơ suất. Tiểu tiên sư xem, chọn một nơi trong số đó thế nào?"
"Không dám." Phương Nguyên đáp rồi chọn một đình viện dưới sự hướng dẫn của lão quản gia. Đình viện ấy không khác mấy với động phủ, nằm trên đỉnh núi cao trắc trở, phong cảnh tráng lệ, linh khí đậm đà, bên trong có bố trí thư phòng và đan thất, hắn và Quan Ngạo cùng ở cũng còn dư.
"Đình viện đã được quét tước sạch sẽ, tiểu tiên sư chỉ việc vào ở, về sau sẽ có thị nữ nô bộc, gọi sẽ đến ngay."
Phương Nguyên nghe vậy thì bật cười. "Không cần đâu, ta tự xử lý là được."
Nhưng lão quản gia lắc đầu. "Tiểu tiên sư đừng khách khí. Thất Tổ đã dặn dò phải xem ngài như các thiếu chủ thành Thiên Lai mà đối đãi, mỗi tháng còn có phần linh tinh, những chuyện như quét tước lau dọn tất nhiên cũng phải có người lo liệu..."
Thấy ông nói vậy, Phương Nguyên cũng không tiện từ chối nữa, bèn đồng ý.
Sau đó, lão quản gia lại rút một chiếc ngọc giản ra, dùng hai tay dâng lên. "Tiểu tiên sư vừa đến, e rằng không quen thuộc gia tộc. Lão nô đã thay ngài chuẩn bị một ngọc giản ghi rõ vài chỗ cấm địa cũng như chức ti các nơi, đến lúc ấy ngài lưu ý là được. Nếu có gì không rõ, chỉ việc hỏi những tạp dịch thị nữ kia hoặc trực tiếp tìm lão nô đều được..."
"Vậy đa tạ!" Phương Nguyên gật đầu rồi thu ngọc giản vào.
Lão quản gia lại dặn dò vài câu rồi mới lên ngân toa rời đi.
"Quả nhiên không hổ là thế gia lâu đời..." Hắn cảm nhận linh khí dày đặc xung quanh, lại thấy vật dụng trong phòng đều là đồ cổ quý hiếm, nếu xuât hiện bên ngoài e rằng có thể bán với giá cao ngất, bèn cảm thán một câu, cũng hiểu thêm một chút về nội tình thành Thiên Lai.