Sau đó hắn lại cân nhắc hành động của mình, cảm thấy không có vấn đề gì. Có điều hiện giờ vẫn chưa có manh mối về quyển Lôi pháp cuối cùng, phải gặp lão thái quân rồi mới biết, hắn cũng chỉ có thể chờ cho đến khi bà trở về mà thôi.
"Tiểu tiên sư có ở đó không?" Đúng lúc ấy, một giọng nói vọng vào từ bên ngoài. "Chúng tôi vâng lệnh Lưu quản sự, đến nghe tiểu tiên sư sai bảo..."
"Thật sự điều tạp dịch đến hầu hạ, cũng không biết có phải đến giám thị hay không..." Phương Nguyên thở dài trong lòng rồi đứng dậy ra ngoài, thấy trong viện đã có bốn thị nữ và tám tạp dịch đang cúi đầu đứng đợi.
"Các ngươi..." Hắn vừa định bảo bọn họ cứ tùy ý, nhưng vừa nhác thấy gương mặt của tên tạp dịch đội nón xanh đứng trước mặt thì sững ra.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng một hồi, hắn không nhịn được mà phá ra cười ngặt nghẽo, suýt nữa ngã nhào ra đất.
"Các ngươi lui ra đi, tự làm việc là được. Ngươi, vào đây cho ta."
Bọn tạp dịch và thị nữ trơ mắt nhìn Phương Nguyên vừa nói vừa chỉ vào một người trong nhóm. Họ không biết hắn có ý định gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn cũng đành hành lễ rồi chuẩn bị lui ra. Chỉ có người vừa bị Phương Nguyên chỉ vào thì lại mang một vẻ phức tạp xen lẫn lúng túng trên mặt, nói với vẻ khó xử. "Không được đâu, hay là ta đổi với người khác..."
"Không cần, ngươi cứ vào là được." Phương Nguyên ngắt lời y không chút nể nang rồi chắp tay đi vào phòng trong.
"Phải hầu hạ vị tiên sư này cho tốt, không thể chọc giận hắn..." Mấy tạp dịch và thị nữ khác cũng dặn dò với vẻ căng thẳng và sợ sệt.
Trong số những vị chủ nhân họ từng hầu hạ trước kia cũng có không ít người có sở thích này, nhưng vị hôm nay... có phải hơi sốt ruột quá không? Hơn nữa, không phải các tiên sư đều thích dạng trắng trẻo mềm mại à, sao vị này lại chọn một tên gầy nhom đen nhẻm như vậy?
Tên người hầu kia cũng không biết làm gì hơn là đi theo, sau đó thấy được Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên ghế thái sư nhìn hắn với một nụ cười như ẩn như hiện trên môi. Mãi cho đến khi kẻ hầu người ở đã rời khỏi đình viện, tên người hầu mới thụp người ngồi xổm xuống mà than thở. "Chuyện gì thế này?"
Phương Nguyên bật cười, đứng dậy. "Tôn sư huynh, thật sự không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây!"
Người kia bất đắc dĩ nói. "Ta cũng không ngờ khách quý của thành Thiên Lai lại là ngươi..."
Hai người nhìn nhau rồi cùng phá ra cười.
Phương Nguyên có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được rằng người hầu được thành Thiên Lai phân phó đến cho hắn lại là người đầu tiên hắn làm quen khi mới vào tiên môn, người ưa thích nhậu nhẹt tán dóc - quản sự Tôn Thập Cân.
Trước kia y giúp Phương Nguyên thoát khỏi sự truy sát của thích khách Cửu U Cung, sau lại cùng hắn vượt qua cơn nguy ngập lần ấy rồi nói lời từ biệt ở biên giới Vân Châu, mỗi người có hướng đi riêng. Khi ấy Phương Nguyên muốn đi tìm truyền thừa của Ô Trì Quốc, mà Tôn quản sự vẫn chưa quên ước nguyện ban đầu: trà trộn vào một đại tiên môn làm tạp dịch, vui vẻ sống qua ngày.
Có ai trong hai người nghĩ đến sẽ có một ngày vận mệnh run rủi, họ lại gặp nhau tại thành Thiên Lai?
"Khi ấy không phải ngươi đã đi về phương Bắc sao?" Phương Nguyên ôm Tôn quản sự một cái rồi kéo y ngồi xuống, cười hỏi. "Sao lại đến phía Nam này?"
Tôn quản sự cũng không khách khí mà ngồi xuống, chỉ vào ly trà bảo Phương Nguyên châm cho y rồi thở dài. "Khi ấy là bị Cửu U Cung phát hiện thân phận. Chúng phái bốn vị Vô Thường Sử đuổi theo ta và một vị Phán Quan trấn giữ. Ta hết đường xoay sở, chỉ còn cách trốn đi, vắt óc suy nghĩ một hồi mới nhớ thành Thiên Lai có thù oán với Cửu U Cung, thế là trốn đến đây..." Y vừa nói vừa liếc Phương Nguyên với vẻ tức tối. "Ai mà ngờ vừa thoát được Cửu U Cung lại đụng phải ngươi chứ?"
Phương Nguyên cũng không kìm được một tiếng cười. "Có lẽ chính là vận mệnh nhỉ?"
Hắn nói thì có vẻ ung dung, nhưng trong lòng cũng thầm cảm thán...
Cuộc sống của Tôn quản sự ở Thanh Dương Tông có thể nói là sướng như tiên, sau đó y vì giúp hắn mà bất đắc dĩ bại lộ thân phận. Cửu U Cung kỵ nhất loại thích khách ẩn nấp như y, quyết tâm bắt y về bằng mọi giá. Tuy y kể lại với vẻ nhẹ nhàng nhưng bị bốn vị Vô Thường Sử và một vị Phán Quan dòm ngó chính là việc hung hiểm vô cùng, phải chiến đấu gian khổ thế nào mới có thể thoát thân?
Nói cho cùng, y cũng là vì hắn!
"Hầy, thôi đừng nói những chuyện này nữa, mau kể cho ta nghe tại sao ngươi lại trở thành khách quý thành Thiên Lai thế này?"
Tôn quản sự thấy sắc mặt Phương Nguyên hơi sạm đi, biết người thông minh như hắn hẳn đã đoán ra chân tướng khi y thoát khỏi sự truy sát của thích khách Cửu U Cung.nên có chút tự trách trong lòng, bèn vội vã cười cười mà đổi đề tài. "Ta phát hiện bản lĩnh ngươi không thấp chút nào, thoắt cái lại thành truyền nhân Kim Đan Ô Trì Quốc. Mà ngươi đến thành Thiên Lai để làm gì..."
"Ta?" Phương Nguyên cười khổ. "Ta đến để đòi nợ."
Tôn quản sự kinh ngạc, máu tán dóc lại trỗi dậy. "Ta thích chuyện này, nói nhanh nào!"
Phương Nguyên cũng không có gì để giấu diếm với Tôn quản sự, bèn kể lại hành trình mình đến núi Ngọc La, lấy được truyền thừa Kim Đan từ Thái Hoa chân nhân, bị cuốn vào cuộc tranh chấp của hoàng tộc Ô Trì Quốc, giúp tiểu hoàng đế đoạt được đế vị, lại thấy được lời trăn trối của Thái Hoa chân nhân, vì để lấy được quyển Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn cuối cùng mà bất đắc dĩ phải đến thành Thiên Lai...
Tôn quản sự nghe đến hăng say, thỉnh thoảng lại chêm vào mấy câu tán thưởng. Nhưng sau khi nghe xong ý định của Phương Nguyên, đôi mày y khẽ cau lại, nói với chút nghiêm trọng. "Ta cũng từng nghe qua Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn mà ngươi nói, có thể giúp người kết thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan. Năm trăm năm trước, thành Thiên Lai cũng từng có người tu luyện thành công, xán lạn vô cùng, nhưng sau đó lại bị thích khách Cửu U Cung giết chết..."