Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

- Ân...   

             Bỗng nhiên trong sân vắng lặng không tiếng động, thậm chí bầu không khí còn có chút lúng túng.   

             Tư thế hành lễ của Hàn Tuyết Tiên Tử không đúng tiêu chuẩn, động tác không chính xác, thậm chí hơi cứng ngắc, nhưng mọi người lại có thể hiểu. Bởi vì vị Hàn Tuyết Tiên Tử kia vốn là một nha đầu ngây ngô chỉ biết tu hành, không để ý tới chuyện thế tục, có người nói Kim lão thái quân đã từng cho phép nàng gặp mặt không cần hành lễ, nhưng bây giờ, bọn họ lại nhìn thấy Hàn Tuyết Tiên Tử cung kính thi lễ với Phương Nguyên, hơn nữa tự xưng sư muội, thì tất cả đều kinh ngạc: Chẳng lẽ mình hoa mắt?   

             Nhất là Sương Nhi tiểu thư và Thôi Vân Hải, cả người sững sờ tại nguyên chỗ.   

             Ngay cả Phương Nguyên cũng hơi ngẩn người, vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ của Sương Nhi tiểu thư, thì hắn đã không có hứng thú với buổi tiệc này, trong lòng không thích vị đại tiểu thư được nuông chiều kia của Thiên Lai Thành, không nghĩ tới lại có người hiểu chuyện lễ phép như vậy!   

             - Hàn Tuyết sư muội... không cần khách khí như vậy!   

             Một lát sau, Phương Nguyên mới nhẹ nhàng nói, trong mắt còn có chút khó hiểu.   

             Hàn Tuyết Tiên Tử nghe vậy thì đứng thẳng người, chỉ là đôi mắt trong veo vẫn đánh giá khuôn mặt của Phương Nguyên, bất quá không phải kiểu dò xét vô lễ giống như Sương Nhi tiểu thư, loại đánh giá này tựa hồ là vì hiếu kỳ, không có khiến người ta khó chịu.   

             - Phương Nguyên sư huynh, huynh là Thiên Đạo Trúc Cơ đúng không?   

             Thời điểm mọi người nghi hoặc khó hiểu, đột nhiên Hàn Tuyết Tiên Tử mở miệng hỏi.   

             Phương Nguyên hơi nhíu mày, bất quá sự tình mình là Thiên Đạo Trúc Cơ đã sớm bị Kim gia Thất Tổ đoán ra, bởi vậy cũng không phải bí mật gì, hơn nữa nếu Hàn Tuyết Tiên Tử hỏi đến, thì chứng minh trước đó nàng đã biết rồi.   

             Bởi vậy hắn chỉ gật đầu nói:   

             - Đúng vậy!   

             Chỉ hai chữ này, lại khiến mọi người đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt thay đổi.   

             Nghe được câu nói này, bọn họ đã hiểu vì sao Hàn Tuyết Tiên Tử lại cung kính với Phương Nguyên như thế.   

             Vị Hàn Tuyết Tiên Tử này, vốn là một người si mê đạo pháp.   

             Ngoại trừ tu hành, thì nàng không có hứng thú với chuyện khác...   

             Có thể để nàng chủ động tới tham gia loại tiên yến này, còn hành lễ gọi sư huynh, thì chỉ có một loại người, đó chính là người đạo pháp giỏi hơn nàng.   

             Mà đối với thiên tài nổi tiếng Thiên Lai Thành, mới mười bảy tuổi đã Ngũ Hành Trúc Cơ đại viên mãn như Kim Hàn Tuyết mà nói, còn có người nào đạo pháp giỏi hơn nàng?   

             Như vậy khẳng định chính là Thiên Đạo Trúc Cơ, vượt qua Ngũ Hành Trúc Cơ rồi!   

             Đối với bọn hắn mà nói, chỉ biết Phương Nguyên là khách nhân từ bên ngoài tới, sư trưởng có chút quan hệ với Thiên Lai Thành, cộng thêm Sương Nhi tiểu thư không ưa hắn, nên những người khác đều không tiện tới chào hỏi Phương Nguyên, thì làm sao biết nam tử áo bào xanh thoạt nhìn rất bình thường kia, lại là thiên kiêu đỉnh cao đã bước lên con đường thành Tiên trong truyền thuyết?   

             Ngay cả Kim Hàn Sương và Thôi Vân Hải cũng không biết, Sương Nhi tiểu thư chỉ biết sư tôn của Phương Nguyên từng tới Thiên Lai Thành cầu pháp, nhưng không rõ người kia tới làm gì, hơn nữa nàng cũng không quan tâm, chỉ nghe nói Phương Nguyên đã từng tranh chấp với Thôi Vân Hải, mà nàng thì muốn lấy lòng Thôi Vân Hải, nên cố ý để hắn xấu hổ ở trên tiên yến.   

             Trên thực tế, Kim Hàn Tuyết biết được sự tình Phương Nguyên tu thành Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng là nhờ Kim gia Thất Tổ nói cho nàng.   

             Lúc này, bầu không khí trong lương đình lại có vẻ hơi lúng túng.   

             Tất cả mọi người đều khó xử, đứng cũng không phải, ngồi cũng không xong, nói chuyện cũng không phải, trầm mặc cũng không được.   

             Phương Nguyên cảm giác được bầu không khí vi diệu, vì vậy thở dài nói:   

             - Vừa nãy vốn định rời đi, vì lẽ đó...   

             Kim Hàn Tuyết nghe vậy thì kỳ quái hỏi:   

             - Tiên yến vừa mới bắt đầu, vì sao Phương Nguyên sư huynh lại muốn rời đi?   

             Phương Nguyên hơi bất đắc dĩ nói:   

             - Ta còn có việc...   

             Tôn quản sự ở bên cạnh lắc đầu, nghĩ thầm ngươi còn có thể tìm lý do qua loa hơn không?   

             Ngay cả đạo si như Kim Hàn Tuyết cũng biết tâm tình của Phương Nguyên không vui, nàng chỉ là si, chứ không phải ngốc, hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng gật đầu hỏi:   

             - Nếu nơi này không thanh tịnh, vậy Phương Nguyên sư huynh có thể tới động phủ của muội uống trà luận đạo không?   

             - Hả...   

             Người chung quanh đều hít một hơi khí lạnh.   

             Băng sơn mỹ nhân Kim Hàn Tuyết lại muốn mời một nam tử tới động phủ của mình?   

             Còn muốn uống trà? Còn muốn luận đạo?   

             Âm Dương Đạo sao?   

             Mà nghe được lời này, sắc mặt của Thôi Vân Hải thay đổi, theo bản năng tiến lên một bước, tựa hồ muốn nói gì đó, chỉ là không nói ra được, làm cho sắc mặt của hắn không ngừng biến ảo.   

             Phương Nguyên còn đang suy nghĩ có nên đi hay không, phía bên kia, con ngươi của Sương Nhi tiểu thư đảo một vòng, nhìn rõ tâm tư biến hóa của mọi người ở đây, đột nhiên cười hì hì, đi lên ôm lấy cánh tay của Kim Hàn Tuyết, một tay khác đưa qua ôm cánh tay của Phương Nguyên, cười nói:   

             - Không cho ai đi hết, ngày nào ta cũng bày rượu ngon để vui chơi với mọi người, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mời được hai nhân vật lớn như lần này đâu. Một người là tỷ tỷ đạo si cả ngày không bước ra khỏi cửa, một người là Thiên Đạo Trúc Cơ trong truyền thuyết...   

             Nói xong nàng nghiêng đầu đánh giá Phương Nguyên, cười nói:   

             - Mọi người cùng ngồi xuống uống rượu trò chuyện được không?

Advertisement
';
Advertisement