Phương Nguyên không nói gì lui lại một bước, không để cho Kim Hàn Sương ôm cánh tay của mình, đang muốn cự tuyệt thì Tôn quản sự ở bên cạnh hắng giọng một cái, trong lòng hắn hơi bất mãn, nhưng thấy bầu không khí chung quanh có chút lúng túng, vì vậy đành phải gật đầu.   

             Bầu không khí trong lương đình hòa hoãn lại, mọi người cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.   

             - Đến đến đến, mời chư vị ngồi!   

             Công tử ca của Trung Châu Thôi gia vừa cười vừa mời mọi người ngồi xuống.   

             Sau đó khuôn mặt hắn treo nụ cười ân cần, đi về phía Hàn Tuyết Tiên Tử nói:   

             - Tuyết nhi, nàng...   

             Nhưng còn chưa nói xong, đã thấy Kim Hàn Tuyết ngồi xuống ở bên cạnh Phương Nguyên, tựa hồ lúc này mới chú ý tới hắn.   

             Nàng ngẩng đầu hỏi:   

             - Có chuyện gì sao?   

             Sắc mặt của Thôi Vân Hải hơi xấu hổ, thậm chí có chút tức giận, ngừng một chút mới nhàn nhạt nói:   

             - Không có chuyện gì!   

             Kim Hàn Tuyết chỉ à một tiếng, sau đó quay đầu, bình rượu trên bàn tự động bay lên, rót cho Phương Nguyên một ly, đồng thời nói:   

             - Phương Nguyên sư huynh, Thất thúc tổ nói với ta, huynh ở trên bối phận tính là sư huynh của ta, thành quả ở trên tu hành cũng vượt xa ta, ta cảm thấy Thất thúc tổ nói rất có lý, huynh là Thiên Đạo Trúc Cơ, xác thực cao hơn ta, sau đó nếu như có cơ hội, hi vọng huynh có thể chỉ điểm ta một chút, tuy ta...   

             Phương Nguyên không nhịn được nói:   

             - Đầy rồi... (từ đầy tiếng Trung là mãn)   

             Kim Hàn Tuyết hơi ngẩn người:   

             - Lòng cầu đạo rất kỵ tự mãn, ta sao có thể...   

             Phương Nguyên giơ tay nâng bình rượu lên nói:   

             - Ý ta là rượu đầy rồi...   

             - Ồ!   

             Khuôn mặt Kim Hàn Tuyết ửng đỏ, đặt bình rượu lên bàn, tựa hồ có chút tay chân luống cuống.   

             Thân thể Thôi Vân Hải cứng ngắc trở lại chỗ ngồi, lòng không muốn xem, nhưng cảnh tượng Kim Hàn Tuyết cung kính hữu lễ với Phương Nguyên vẫn chiếu vào mắt, nghĩ đến nàng bình thường lạnh nhạt thờ ơ với mình, trong lòng không khỏi tức giận như có lửa đốt!   

             Kia rõ ràng là vị hôn thê của mình nha...   

             Tuy nàng không đáp ứng, nhưng Kim lão thái quân đã ngầm đồng ý mối hôn sự này rồi!   

             Lần này mình đến Thiên Lai Thành, chính là muốn định xuống hôn sự này, ai nghĩ tới...   

             - Thiên Đạo Trúc Cơ...   

             Trong lòng hắn chỉ nghĩ tới sự kiện kia:   

             - Tên nhà quê này... làm sao có thể là Thiên Đạo Trúc Cơ?   

             Trước kia sau khi Phương Nguyên kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng từng có một quãng thời gian rất đắc ý, nội tâm thỏa mãn, nhưng sau đó đàm đạo với Cửu cô một phen, mới biết Thiên Đạo Trúc Cơ ở trong thế gia tiên môn lớn chỉ là khởi đầu mà thôi, huống chi mình mới nửa bước Thiên Đạo? Từ đó trở đi, hắn thu liễm nội tâm kiêu ngạo, một bước một dấu chân chậm rãi đi tới...   

             Chỉ là ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ rằng lời Cửu cô khi đó rất đúng!   

             Hắn không dám tưởng tượng tầm mắt của Cửu cô đến tột cùng cao bao nhiêu!   

             Đó là một loại góc độ đứng ở đỉnh cao nhìn xuống thế gian, mới sẽ cảm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ chỉ như thế mà thôi!   

             Thế nhưng nếu như đặt ở trong thế gian thì sao?   

             Thiên Đạo Trúc Cơ vẫn rất cao nha...   

             - Cho dù ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, thì cũng không thể quá mức như vậy...   

             Hắn nhìn Kim Hàn Tuyết ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh Phương Nguyên, chăm chú nghe Phương Nguyên nói chuyện, trong lòng tức giận quả thực muốn bốc khói, hàm răng cắn ken két, hận không thể lập tức đi lên đánh Phương Nguyên một trận...   

             Thế nhưng hắn sẽ không thật nhảy ra!   

             Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, hắn chỉ có bị điên mới đi tìm người ta đấu pháp!   

             Nếu đường huynh của hắn đến thì còn có chút khả năng...   

             Nhìn Thôi Vân Hải thỉnh thoảng liếc qua Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết, vẻ mặt của Sương Nhi tiểu thư có chút phức tạp, đột nhiên cười hì hì, thấp giọng nói với Thôi Vân Hải:   

             - Vân Hải ca ca, sao ta lại ngửi được vị chua nhỉ? Đừng nói tiểu muội không giúp ngươi, nếu như ngươi đồng ý cho ta viên Thanh Cơ Ngọc Cốt Đan kia, ta sẽ giúp ngươi hả giận, chịu không?   

             - Ngươi...   

             Thôi Vân Hải hơi ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới đến lúc này rồi Sương Nhi tiểu thư còn sẽ giúp mình.   

             Sương Nhi tiểu thư cười nói:   

             - Được rồi được rồi, ta biết ngươi chuẩn bị đan dược này là vì tặng cho tỷ tỷ...   

             Nói xong liếc về phía Kim Hàn Tuyết, nghịch ngợm cười nói:   

             - Nhưng theo cái đà này, ngươi sẽ không tặng được nha?   

             Thôi Vân Hải hơi ngẩn người, đáy mắt lóe lên hàn khí, sau đó hắn cười nói:   

             - Xả cơn giận cái gì chứ, ta không chú ý tới thân phận của mình thì cũng phải quan tâm tới thể diện của Thôi gia, sao có thể nhờ ngươi xả giận, vậy thì phong thái của Thôi gia để ở đâu? Nhưng nếu như chỉ là viên Thanh Cơ Ngọc Cốt Đan này thì cũng không đáng vào đâu, nếu Sương Nhi muội muội muốn thì cứ cầm đi, sau này ta sẽ xin thêm một viên khác tặng cho tỷ tỷ của ngươi!   

             Nói xong, y lấy một chiếc bình sứ nhỏ từ trong Túi Càn Khôn ra, không hề để tâm, đặt ở trước mặt Sương Nhi.   

             Sương Nhi đắc ý nhận lấy, sau đó gọi thị nữ bên người đến, nhỏ giọng ra lệnh cho đối phương.   

             Thị nữ kia hiểu ý, lặng lẽ quay người rời đi. Một lúc sau, tất cả mọi người đều nhận được một tin tức, thái độ có chút ngạc nhiên nhìn về phía Sương Nhi tiểu thư. Sương Nhi tiểu thư mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vạch lên cổ một cái!   

             Sắc mặt mọi người hiện lên vẻ lúng túng...   

             Bọn họ lập tức hiểu được động tác tay của Sương Nhi tiểu thư: Đánh hắn!

Advertisement
';
Advertisement