Nàng đành đưa mắt nhìn về phía Thôi Vân Hải.   

             Dù sao đi nữa thì đối phương cũng không có tránh chiến, hắn chỉ khinh thường Thôi Vân Hải mà thôi.   

             Chỉ cần Thôi Vân Hải có thể nhẹ nhàng phá vỡ cấm trận trong ngọc giản, thì coi như đã để tu sĩ Ô Trì Quốc kia mất hết thể diện rồi.   

             Mấy lời này cần phải ghi nhớ lại, đợi lần sau gặp hắn sẽ nhục mạ hắn một phen mới được.   

             - Hừ!   

             Thôi Vân Hải nhìn theo bóng lưng rời xa của Phương Nguyên, trong đầu lóe lên suy nghĩ tương tự Sương Nhi tiểu thư.   

             Mặc dù hắn rất tức giận trước thái độ bất kính của Phương Nguyên, nhưng hắn chỉ cười lạnh, đưa một đạo pháp lực vào trong ngọc giản, lại chỉ thấy trong ngọc giản lóe sáng, sau đó hóa thành một chùm ánh sáng rực rỡ quay xung quanh mình, trong chùm sáng có vô số phù văn tinh diệu, chúng không ngừng xoay tròn, liên tục lập lòe, thoạt nhìn rất huyền diệu tinh xảo...   

             - Ha ha, cũng chỉ là...   

             Thôi Vân Hải nhìn chùm sáng một cái, cười lạnh nói, sắc mặt lộ vẻ khinh bỉ.   

             Có điều hắn còn chưa nói hết câu, lại đột nhiên ngẩn người, cẩn thận quan sát một phen.   

             Một lát sau, sắc mặt hắn tái đi, thất thanh kêu lên:   

             - Lại có một trăm lẻ tám đạo biến hóa?   

             Mọi người thấy hắn thay đổi sắc mặt như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng.   

             - Vân Hải ca ca, ngươi hẳn có thể dễ dàng phá vỡ cấm trận đó đúng không?   

             Sương Nhi tiểu thư ân cần bước đến gần, có chút nghi ngờ hỏi Thôi Vân Hải.   

             Thôi Vân Hải há miệng, lại thật lâu không nói được lời nào, hai hàng lông mày chau lại, ánh mắt nhìn cấm trận chằm chằm.   

             Sương Nhi tiểu thư không phải kẻ ngu, ánh mắt không khỏi trở nên nghi hoặc nhìn về phía ngọc giản kia.   

             - Khụ khụ...   

             Ngay lúc khắp đình hóng mát chỉ còn một mảnh lặng thinh, bỗng có người hắng giọng ho nhẹ một tiếng.   

             Mọi người quay đầu nhìn sang, đó là gã sai vặt áo xanh của Phương Nguyên.   

             Hắn hắng giọng, cười khan nói:   

             - Vừa rồi có đánh cuộc...   

             Nghe vậy, ai nấy đều căng thẳng ngưng thở.   

             Trong lòng mọi người đều thầm nhủ: Nếu ngươi dám nhắc đến chuyện bắt bọn ta học tiếng chó sủa, ta bóp chết ngươi...   

             Cũng may gã sai vặt kia chỉ cười khà khà nói:   

             - Nếu Phương công tử thắng, thì nhờ đưa giùm năm ly rượu kia đến động phủ của hắn.   

             Dứt lời, hắn liền nhanh nhẹn chạy đi, để lại một đám người đứng nhìn nhau không biết nên nói cái gì.   

             Theo như quy củ mà Sương Nhi tiểu thư đặt ra trước đó, người thắng sẽ được thưởng một chén rượu.   

             Đưa rượu đến động phủ thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu người thua kia lại là...   

             Ba vị kỳ thủ đồng loạt nhìn về phía Thôi Vân Hải, mặt tràn đầy ngơ ngác...   

             Thôi Vân Hải chỉ trầm mặc không nói, mặt đỏ còn hơn táo chín.   

             ...   

             - Phương Nguyên sư huynh, huynh làm thế nào mà được như vậy?   

             Phương Nguyên đi ở đằng trước, Kim Hàn Tuyết vẫn chịu khó bám theo phía sau.   

             Nàng nhìn Phương Nguyên, ánh mắt tràn đầy kính phục và hiếu kì, lúc này còn có chút nghi hoặc.   

             - Việc này thì có gì cần hỏi?   

             Phương Nguyên tùy tiền giải thích:   

             - Trong lòng có phán đoán trước là được, ta nhận lời so đấu kỳ đạo, kiếm đạo, trận đạo là bởi vì ta am hiểu ba thứ này, biết bọn họ không hơn ta được, nhưng như trò vung quyền kia, thì ta sẽ không tham gia...   

             Kim Hàn Tuyết nói:   

             - Trò đó quá buồn chán, người có thân phận như Phương sư huynh tự nhiên sẽ không muốn tham gia.   

             Phương Nguyên lại nói:   

             - Không phải, là bởi vì ta quả thực không biết.   

             Kim Hàn Tuyết giật mình thầm nghĩ:   

             - Không hổ là Thiên Đạo Trúc Cơ, tính tình thật thẳng thắn.   

             Nhưng nàng lại lắc đầu nói:   

             - Vừa rồi ý ta là, huynh làm sao hoàn thành được Thiên Đạo Trúc Cơ, lại còn có thể thông thạo nhiều môn học thuật khác như thế?   

             Phương Nguyên nói:   

             - Chăm chỉ một chút là được.   

             Kim Hàn Tuyết nghe xong, sắc mặt hơi u sầu:   

             - Nếu đã chịu khó chăm chỉ mà vẫn không làm được thì sao?   

             Lúc này, lòng nàng chợt nhớ đến khi xưa mình cũng từng hùng tâm tráng chí, một lòng muốn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, giúp lão tổ phân ưu, nhưng sau vô số lần thôi diễn và nếm thử, lần nào cũng thất bại, rơi vào đường cùng đành phải lựa chọn Ngũ Hành Trúc Cơ. Theo lí mà nói, Ngũ Hành Trúc Cơ ở Thiên Lai Thành này cũng đã xem như hạt giống tốt, nhưng trong mắt lão tổ, nếu không phải Thiên Đạo Trúc Cơ thì đều là phế vật.   

             Phương Nguyên nghe nàng nói như vậy, bước chân chậm lại, hỏi nàng bằng giọng kì quái:   

             - Đã chăm chỉ, thì vì sao còn không làm được?   

             Trên mặt Kim Hàn Tuyết xuất hiện vẻ ửng đỏ hiếm thấy, hồi lâu sau mới nói:   

             - Ta đã rất cố gắng mà vẫn không làm được.   

             Phương Nguyên nhìn nàng nói:   

             - Vậy thì chắc chắn là vì muội còn chưa đủ chăm chỉ.   

             Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt ngưng trọng, nàng lắc đầu nói:   

             - Không, tuyệt đối không phải thế, ta...   

             Phương Nguyên bất đắc dĩ cắt ngang lời nàng:   

             - Chẳng lẽ muốn ta nói muội quá ngốc thì mới hài lòng sao?   

             Kim Hàn Tuyết chết trân tại chỗ, thầm nghĩ, không hổ là Thiên Đạo Trúc Cơ, luôn nói một lời trúng hồng tâm.   

             Lúc này Phương Nguyên đã quay đầu đi xa, nàng do dự một lát, cuối cùng không có tiếp tục đuổi theo nữa.   

             Thực ra lần này đến, trong lòng nàng cũng có chút mong mỏi được luận bàn thuật pháp với Phương Nguyên, chỉ có điều hôm nay... thôi được rồi, tạm thời để đó đã!   

             ...   

             - Tôn sư huynh, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, có thể nói cho ta biết không?   

             Về tới tiểu viện, Phương Nguyên có chút không kiên nhẫn, đi hỏi thẳng Tôn quản sự.

Advertisement
';
Advertisement