- Đừng nóng vội, chờ một chút, hẳn là sẽ có kết quả ngay thôi.
Vừa nghe nhắc đến chuyện này, Tôn quản sự liền có vẻ hưng phấn lên.
Đột nhiên Phương Nguyên cảm thấy trong lòng không có nắm chắc:
- Ta vẫn muốn biết ngươi định giúp ta lấy được quyển Lôi pháp kia bằng cách nào.
Tôn quản sự hắng giọng một tiếng, nhìn Phương Nguyên nói:
- Chúng ta là bằng hữu từng sống chết có nhau, sư huynh ta có thể lừa ngươi sao?
Phương Nguyên hơi chần chừ.
Trước đây, hắn sẽ không chút do dự tin tưởng Tôn quản sự, nhưng hiện tại... thôi được rồi, thử tin tưởng thêm vài ngày nữa xem thế nào!
...
- Tiểu tử Ô Trì Quốc kia, lại có thiên tư như vậy?
Ở nơi sâu nhất của Thiên Lai Thành, trong một cung điện bí ẩn nằm giữa sương đen mờ mịt, quanh năm không thấy ánh mặt tời, một bà lão mặc áo tím, đầu đội kim quan, tay chống quải trượng chạm đầu rồng, ánh mắt bình thản nhìn xuống dưới đại điện.
Trong đại điện, có mấy người đang cung kính đứng nghiêm nghe bà lão kia nói.
Mấy người này có già có trẻ, có nam có nữ, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, khí tức trên người đều cực kì đáng sợ.
Nghe bà lão kia hỏi, một nam tử trung niên đáp:
- Việc này không giả được. Khi đó con có bảo nha đầu Sương Nhi đi mở tiệc chiêu đãi hắn, có ý muốn xem xem so với tu sĩ cùng thế hệ thì tư chất của hắn như thế nào, không ngờ biểu hiện của hắn còn mạnh hơn con tưởng tượng, kỳ đạo và kiếm đạo đều cực kì lợi hại, theo như tin tức từ bên Ô Trì Quốc truyền lại, trước đây người này một mình bày trận đối kháng cả một quốc gia, xem ra tin này cũng là thật, nếu như vậy, tài nghệ trên trận thuật của hắn chỉ e không thua Đại Trận Sư tam văn...
- Xem ra đây là một tiểu thiên tài chân chính...
Hồi lâu sau, bà lão kia mới chậm rãi mở miệng, đầu tiên là tán thưởng một câu, sau đó sắc mặt bà ta dần trở nên khó coi, đột nhiên dùng sức gõ gậy xuống đất một cái, thấp giọng mắng:
- Lão tặc thiên, vì sao thiên tài đều chạy tới nhà người khác đầu thai chứ?
Đám người phía dưới lập tức im lặng.
Bọn họ đều biết, lão tổ mắng ông trời như thế cũng sắp được ngàn năm rồi...
- Lão tổ, lần này ngài đi Trung Châu, không biết kết quả thương nghị thế nào?
Lát sau mới có người nhẹ nhàng lên tiếng, thử hỏi kết quả chuyến đi này của lão tổ.
- Kết quả thế nào?
Bà lão cười lạnh, hàn khí trên mặt càng dày đặc:
- Đám chính đạo kia, liệu có kẻ nào thực đồng lòng với chúng ta? Hừ, Tiên Minh càng ngày càng chèn ép chúng ta hơn, muốn chúng ta mở bí cảnh trong tay ra, để cho đám tu sĩ như đàn chó hoang kia nhặt của hời, sao không thấy bọn họ đi chèn ép đám đạo thống bên Trung Châu? Ta chỉ muốn mượn mấy người bên đạo thống một chút mà thôi, bọn hắn liền đưa ra yêu cầu càng ngày càng cao, nếu vậy chúng ta cũng phải mất không cả đống của cải vào đó, thì còn cầu bọn họ làm gì?
Nghe được những lời này, các tu sĩ Kim Đan trong phòng đều ủ rũ.
Bí cảnh của Thiên Lai Thành...
Tu sĩ trong giới tu hành chỉ nhớ Thiên Lai Thành từng có mấy lần mở ra bí cảnh, cho người trong thiên hạ đi vào tìm kiếm cơ duyên, bởi vậy còn có vô số người cảm kích và nhớ ơn Kim thị, nhưng lại có rất ít người biết, Thiên Lai Thành căn bản không tự nguyện chia sẻ bí cảnh.
Bọn họ là không còn cách nào khác mới làm như thế.
Một là bị Tiên Minh áp bức, lấy danh nghĩa kiếp nạn sắp buông xuống, không cho phép bọn họ nuốt riêng bí cảnh.
Hai là lúc này Kim thị đã không thể hoàn toàn áp chế bí cảnh kia rồi.
Hôm nay cách lần bí cảnh mở ra gần nhất cũng đã ba trăm năm.
Hiển nhiên, ngày đại kiếp giáng xuống càng lúc càng gần, Tiên Minh cũng đã nhiều lần phái người tới giục.
Lão thái quân cường thế chống lại mệnh lệnh của Tiên Minh, kéo dài thời gian, chính là vì chuẩn bị, tranh thủ cơ hội lớn nhất cho Kim thị.
Bằng không một khi bí cảnh mở cửa, những thứ tốt bên trong lại rơi vào túi người ngoài, đệ tử Kim gia lại không thu được bao nhiêu, đây chẳng phải chuyện cười lớn nhất thiên hạ sao?
Nhưng kết quả vẫn không được như ý...
- Chuyện này, cứ quyết định như vậy đi.
Bà lão cằn nhằn lầm bầm một lát, bỗng nhiên dồn sức gõ quải trượng xuống đất, trầm giọng nói.
- Việc này có nên cân nhắc thêm chút nữa không...
Phía dưới có một nữ tử trung niên nghe bà lão nói thế, sắc mặt hơi kinh hãi, do dự hỏi lại.
- Còn cân nhắc cái gì nữa?
Nhưng nàng còn chưa nói xong, bà lão kia đã lạnh giọng mắng:
- Nếu không phải do đám con cháu vô năng, lão thân cần phải làm như vậy sao?
- Các ngươi ngẫm lại tổ tiên các ngươi, năm ấy trước khi lên Côn Lôn Sơn, Thiên Lai Thành của chúng ta uy phong nhường nào? Thời điểm đó, dù cho đám Tiên Minh kia thêm chục cái lá gan, cũng không ai dám nhòm ngó bí cảnh của Thiên Lai Thành chúng ta? Chẳng nói đâu xa, chỉ nói năm trăm năm trước, Phi nhi số khổ của ta còn sống, thì trong đám thiên kiêu khắp Trung Châu, có ai đạo pháp vượt qua nó?
- Ngay cả chính lão thân, cũng chưa từng làm mất uy phong của Thiên Lai Thành. Lão Cửu của Nam Hải thì thế nào? Trên tiên yến ở Trung Châu, ả dám bất kính với lão thân, lão thân có thể ngay lập tức mắng ả không biết quy củ ngay trước mặt người khác, các ngươi thấy ả có dám nói lại câu nào không?