Dù sao bọn họ có át chủ bài cũng tốt, pháp bảo cũng được, nhưng đều không phải Thiên Đạo Trúc Cơ...
...
Lúc này ở trong Thú Uyển cực kỳ xôn xao, người ta tấp nập.
Ở ba ngày trước, Thiên Lai Thành từ vị trí thành tây, đã mở ra một con đường, để những người muốn tiến vào Thông Thiên Bí Cảnh tìm kiếm cơ duyên thông hành, bây giờ đã vây đầy ở trên các ngọn núi hoang trong Thú Uyển, đệ tử thiên kiêu của các đại tiên môn đều ngưng thần chờ đợi, trên núi đều ngồi đầy người, có nam nữ già trẻ, có thấp giọng nghị luận, có im lặng điều tức.
Trong đó đặc thù nhất, chính là ba ngọn núi tới gần Thú Uyển nhất.
Những ngọn núi khác người người chen chúc, cực kỳ náo nhiệt, nhưng ba ngọn núi này, bầu không khí lại tĩnh lặng, rất ít bóng người.
Trong đó trên ngọn núi gần nhất, chư tu đều biết, đó là chỗ của người Kim gia, đã dựng lên tiên đài, lẳng lặng chờ người đến.
Ngọn núi bên trái là chỗ của sứ giả Tiên Minh, cùng với trưởng lão của các đại tiên môn, đại thế gia ngồi.
Còn ngọn núi bên phải thì càng thêm đặc thù.
Nơi này có vô số tu sĩ, trẻ có già có, nhưng dám leo lên ngọn núi kia, trước sau lại chỉ có mười mấy người, người trên núi cũng không giống kẻ khác, có ôm kiếm ngồi xếp bằng, có nữ tiên áo trắng đùa giỡn với hạc trắng, có ăn mày dựa vào cổ thụ, tay cầm gà quay ăn ngấu nghiến, có cô bé ngồi trên lưng cá sấu dài khoảng mười trượng...
Để người kinh ngạc là, ngọn núi này chỉ có mấy người, lại ép tới người ở bảy tám ngọn núi xung quanh không dám lớn tiếng.
- Trời ạ, tranh đấu với những thiên kiêu quái thai này, như vậy dị bảo trong bí cảnh nơi nào còn có phần của chúng ta?
Có người không nhịn được lo lắng, thấp giọng thở dài.
- Ha ha, ngươi lo lắng cái gì?
Cũng có người cười gằn nói:
- Những thiên kiêu quái thai kia, tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng ánh mắt rất cao, bọn họ có thể để mắt, ít nhất cũng là mười dị bảo đứng đầu trong Dị Bảo Lục, linh chu tiên dược tầm thường, bọn hắn nhìn cũng không thèm nhìn, vì lẽ đó chúng ta cứ việc đoạt cơ duyên của chúng ta, xem trò hay của chúng ta, nếu thật có người đau đầu, như vậy nên đau đầu cũng là Kim gia mới đúng...
Đang khi nói chuyện, chỉ thấy trong kim trạch, một mảnh mây vàng lay động, là con cháu Kim gia đến rồi.
Cô gái cỡi hạc mặc áo trắng đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại chậm rãi mở hai mắt ra.
Người ăn mày đang gặm gà nướng, cũng cười tủm tỉm thả xương trong tay xuống.
Cô bé ngồi ở trên đầu cá sấu ngủ gà ngủ gật, cũng nhanh chóng mở mắt nhìn lại.
Bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn, ai cũng không mở miệng, nhưng hư không lại giống như ngưng trệ.
Đó là một loại áp lực khó có thể hình dung, bao phủ khắp nơi, trấn áp cửu thiên.
- Những quái thai này cũng tới sao?
Đám con cháu Kim gia đi theo sau lưng Phương Nguyên, trong lòng đều có chút hoảng hốt.
Theo lý thuyết, bọn hắn là chủ nhà, những người kia chỉ là khách nhân, dù thế nào cũng không thể đoạt danh tiếng của bọn họ mới phải, nhưng hết lần này tới lần khác những người kia chỉ lẳng lặng nhìn, đã cho bọn hắn áp lực rất lớn!
Loại áp lực này, tựa như lúc trước Kim Hàn Tuyết nhìn thấy Phương Nguyên, là kính nể đến từ đáy lòng.
- Đây là muốn thử xem phẩm chất của ta sao?
Phương Nguyên cũng cảm nhận được bầu không khí áp lực vô hình, trong lòng cười lạnh.
- Đi thôi!
Hắn nhàn nhạt mở miệng nói.
Chỉ hai chữ, lại như ẩn chứa sức mạnh to lớn, chấn đến đệ tử Kim gia tỉnh táo lại.
Sau đó ánh mắt của Phương Nguyên lạnh lùng, phất tay áo một cái, bước ra mây vàng, thẳng đến ngọn núi chính giữa.
Ở bên trái hắn là Kim Hàn Tuyết, trong tay nâng một thanh Ngọc Như Ý màu trắng.
Bên phải là Quan Ngạo, trong tay nắm một con Toan Nghê hung khí dập dờn.
Trên trời cao có cuồng phong gào thét, lay động áo bào của hắn phần phật, rõ ràng đi ở giữa không trung, lại tựa như đặt chân trên đỉnh mây, khí cơ giống như bị cuồng phong cuốn lên, xông thẳng cửu tiêu!
Ầm!
Phảng phất như có khí cơ vô hình va chạm, sau đó tất cả đều tiêu tán thành vô hình.
Trên ngọn núi bên phải, mọi người đồng thời thu hồi ánh mắt, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phương Nguyên thì khẽ vẫy tay áo, chậm rãi rơi xuống đỉnh núi, lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Thấy cảnh này, bốn phương tám hướng nhất thời tĩnh lặng không có một tiếng động.
Không biết qua bao lâu, mới có người thấp giọng than thở:
- Đây mới thật là thiên kiêu...
Nhìn thấy dáng dấp lên núi của Phương Nguyên, ngay cả ba vị lão tổ Kim Đan cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn Phương Nguyên.
Đường đường là tu sĩ Kim Đan, trong mắt lại có chút hâm mộ...
- Ken két...
Sau lưng Phương Nguyên, tên đệ tử áo xám lưng cõng cái khuông lớn, bên trong cũng truyền ra tiếng vang ken két.
Thật giống như có món đồ gì đó đang hâm mộ đến nghiến răng nghiến lợi.
Đối với Phương Nguyên mà nói, lại giống như cái gì cũng chưa phát sinh, chỉ bình tĩnh ngồi đó, chờ Thông Thiên Bí Cảnh mở ra.
Hắn cũng không quay đầu nhìn người ở trên ngọn núi bên phải, phảng phất như tất cả chưa từng xảy ra.
Kỳ thực chuyện xảy ra vừa nãy rất đơn giản, bất quá là bọn hắn dùng khí cơ thăm dò mà thôi.
Những người kia đều là loại nhất định phải lấy được dị bảo trong Thông Thiên Bí Cảnh, mà hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ được Kim gia mời tới tọa trấn, song phương nhất định phải đấu một trận, bởi vậy vừa gặp mặt, bọn họ đều muốn thử xem phẩm chất của hắn, thăm dò sâu cạn.