Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Kim gia muốn mình lấy được một nửa dị bảo trong mười vị trí đầu, dã tâm cũng không nhỏ!   

             Kim gia Thất tổ nhìn thấy biểu hiện của Phương Nguyên, liền đoán được tâm ý của hắn, thấp giọng khuyên nhủ:   

             - Dị bảo mười vị trí đầu kia, là Kim gia ta nhất định phải có, mà ngoài một nửa đó, dị bảo khác đều thuộc về ngươi, dù sao sau khi ngươi đoạt được, kia chính là của ngươi, Kim gia chúng ta đã thương lượng, những bảo vật này coi như thù lao, không để ngươi một chuyến tay không!   

             Dứt lời, phía dưới có hạ nhân bưng lên một cái khay màu đen, bên trong đặt một thẻ ngọc, Kim gia Thất tổ nói:   

             - Trong này có bản đồ của Thông Thiên Bí Cảnh, còn ghi chép ba mươi sáu loại dị bảo trong Thông Thiên Bí Cảnh, tên là Kỳ Bảo Lục, ngươi có thể nhờ vào đó hiểu rõ Thông Thiên Bí Cảnh, nắm giữ chủ động, chỉ là phải nhớ, vật này rất quý giá, quyết không thể truyền ra ngoài...   

             Phương Nguyên lấy thẻ ngọc, khẽ gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.   

             Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía ghế thái sư, bình tĩnh nói:   

             - Mọi yêu cầu của Kim gia, vãn bối đều sẽ không chối từ lao khổ hung hiểm, cố sức hoàn thành, chỉ là dị bảo trong bí cảnh, vãn bối không có hứng thú, chỉ có một mong muốn...   

             Nói đến chỗ này liền trầm mặc không nói, chỉ đứng ở tại chỗ.   

             Không cần phải nói rõ, mọi người đều biết hắn muốn cái g!   

             - Nếu như lão thân đã đáp ứng ngươi, còn sợ ta nuốt lời sao?   

             Trong bóng tối, Kim lão thái quân thản nhiên nói:   

             - Ngươi cứ yên tâm, lão thân tu hành một đời, coi trọng nhất là lời thề, chỉ cần ngươi hoàn thành sự tình mà Kim gia ta nói, hóa giải nguy cơ, giúp tiểu bối Kim gia ta đoạt bảo, Lôi pháp nhất định sẽ truyền cho ngươi!   

             Nghe xong lời ấy, Phương Nguyên tự nhiên không tiện nói gì nữa.   

             Đường đường Nguyên Anh đại tu, ngôn xuất pháp tùy, huống hồ đối phương đã lập thệ ngôn, mình còn có thể nói gì nữa?   

             Nhưng trước khi Phương Nguyên tới đây, đã nghĩ rất rõ ràng, nghe vậy liền nói:   

             - Dù vãn bối có thêm mấy lá gan, cũng không dám không tin tiền bối? Chỉ bất quá lần này nghe nói khắp nơi tới không ít cao thủ, nghĩ đến sẽ là một phen khổ chiến, bởi vậy vãn bối có một chủ ý, nếu lần này vào bí cảnh, vãn bối có hai nhiệm vụ, như vậy vãn bối muốn quyển Lôi pháp cuối cùng kia cũng chia thành hai nửa, sau khi vãn bối hoàn thành chuyện thứ nhất, tiền bối ban cho ta nửa quyển Lôi pháp, sau khi ra bí cảnh, lại ban cho nửa kia?   

             - Trước tiên ban cho nửa quyển Lôi pháp?   

             Chư vị tu sĩ Kim Đan nghe vậy, đều hơi ngẩn người, có chút không rõ.   

             Phương Nguyên cầu pháp tâm rất thành, đây là mọi người đều biết, chỉ là hắn muốn nửa quyển Lôi pháp kia lại có ý nghĩa gì?   

             Kim lão thái quân cũng trầm mặc một lát mới nói:   

             - Ngươi có biết, nửa quyển Lôi pháp, có cũng bằng không, ngươi không thể dùng nó tu luyện được?   

             Phương Nguyên nói:   

             - Chính là trong lòng có cái an tâm mà thôi!   

             Trên miệng nói ung dung, nhưng biểu hiện lại cực kỳ kiên định, chỉ chờ trả lời.   

             Bây giờ không dễ dàng đổi khách làm chủ, không nhân cơ hội ra điều kiện, còn chờ khi nào?   

             Ngươi không cho, ta không đi!   

             Kim lão thái quân cũng không hiểu trong lòng Phương Nguyên đang nghĩ cái gì, nhưng biết vào lúc này không cần thiết tranh với hắn, dù sao tất cả đều ở trong lòng bàn tay của mình, vì vậy lạnh lùng gật đầu, nói:   

             - Nếu ngươi đã nói như vậy, thì lão thân sẽ đáp ứng ngươi!   

             Phương Nguyên lập tức cúi người:   

             - Tạ ơn lão thái quân!   

             Sau đó xoay người nhìn về phía đám Trúc Cơ ở trước người mình, trầm giọng nói:   

             - Chư vị sư đệ sư muội, xin chào!   

             Ở trước người hắn, đám Trúc Cơ của Kim thị đều cao giọng đáp lời, khí thế không kém.   

             Những người này, đều là người tài ba trong các tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Kim gia, đại để có ba bộ phân.   

             Xếp ở trước nhất chính là hai tỷ muội Kim Hàn Tuyết và Kim Hàn Sương, các nàng là con cháu chủ mạch, thân phận cao quý, địa vị cũng cao, phía sau là tộc nhân chi thứ của Kim thị, nữ có nam có, số lượng rất nhiều, dù sao cũng thuộc về chủ gia, địa vị không thấp.   

             Mà cuối cùng là một ít đệ tử họ khác, bọn họ có là gia tướng của Kim thị, có là đệ tử tiên môn ở dưới trướng Kim thị, thuộc về thế lực ngoại vi của Kim thị nhất mạch, nhưng hoàn toàn do Kim gia điều khiển!   

             Thế lực nhiều vô số, nhân số tự nhiên sẽ không ít, thực lực cũng khá cao.   

             Ở bên trong, Phương Nguyên nhìn thấy vài tồn tại để cho hắn cũng không dám lơ là.   

             Trong đó Kim Hàn Tuyết tính là một cái, trong con cháu chi thứ của Kim thị cũng có hai ba cái, đặc biệt là một nam tử mặc áo bào xám, hắn thoạt nhìn gầy gò, nhưng tu vi đã là Trúc Cơ đỉnh phong, hoàn toàn không thua nửa bước Kim Đan Triệu Nô Nhi mà lúc trước Phương Nguyên lấy trận pháp luyện chết, ở trong đám đệ tử Kim gia này, thực lực của đối phương có thể xếp ba vị trí đầu.   

             Bất quá hấp dẫn Phương Nguyên chú ý nhất không phải tu vi của người này, mà là sau lưng đối phương, trên lưng có một cái khuông lớn, phía trên che vải xanh, có năng lực cách trở tầm mắt, không cách nào dùng thần thức dò xét, chỉ là mơ hồ, Phương Nguyên vừa nhìn thấy cái khuông lớn kia, trong lòng liền lạnh lẽo, không biết trong khuông đến tột cùng là pháp bảo hay cái gì...   

             Nhưng bất luận bọn họ tu hành như thế nào, lần này đều đã tỏ thái độ rõ ràng, là lấy Phương Nguyên dẫn đầu.
 

Advertisement
';
Advertisement