Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Editor: Sơn Tùng

Biên: Xiaooo

Vào lúc này, phía trên cổ điện, vô số ánh mắt hướng về phía các đệ tử mặc huyền y của Giới Luật Đường. Vốn dĩ mọi người đang chứng kiến vị tạp dịch duy nhất tiến vào tiên môn trong vòng mấy trăm năm qua, thế mà có người lại làm gián đoạn quá trình này nên khiến tất cả đều tò mò. Càng làm mọi người hiếu kì hơn nữa là việc trong đám người vừa mới tới có những kẻ mà ít người dám đắc tội: đệ tử Giới Luật Đường.

Còn vị chấp sự mặc bạch bào kia cũng cau mày nhìn về hướng đám đệ tử này, trên mặt thể hiện rõ sự mất hứng.

“Chẳng lẽ Tiểu Trúc phong thu đệ tử lại còn phải cần Giới Luật đường đồng ý? Các ngươi tới nơi này là muốn làm gì?”

“Bạch chấp sự nói quá lời, đệ tử đến là có chuyện quan trọng!”

Tên đệ tử của Giới Luật đường không dám huênh hoang trước mặt Bạch chấp sự, vội vàng hành lễ với Vân trưởng lão và các vị chấp sự, rồi giải thích:

“Đệ tử không biết Tiểu Trúc phong đang thu môn hạ. Hôm nay đệ tử đến đây là vì một việc khác. Buổi sáng nay, kẻ này vừa trộm linh đan trong đan phường, tội ác tày trời, cho nên đệ tử muốn đưa hắn về Giới Luật đường để điều tra cụ thể.”

“Cái gì?”

Hắn vừa dứt lời thì khiến mọi người đều kinh ngạc, không kịp phản ứng.

Rốt cuộc thì mọi chuyện là sao?

Khó khăn lắm mới nhìn thấy một việc thú vị: một đệ tử tạp dịch thể hiện bản lĩnh phi phàm, liên tục vượt qua được bài kiểm tra của các trưởng lão, chuẩn bị trở thành đệ tử của Tiểu Trúc Phong, thành một thành viên trong bọn họ. Nhưng giờ lại có đệ tử Giới Luật đường đến nói rằng hắn trộm đan dược?

Lần này có thể sẽ náo nhiệt rồi!

Mà dưới ánh mắt soi mói của mọi người, mặt của Phương Nguyên không hề đổi sắc, chỉ lãnh đạm nhìn về một người trong đám người mới tới.

Theo chân đám đệ tử Giới Luật đường đến còn có một đám tạp dịch ở Tạp Vụ điện, mấy vị đệ tử Thanh Lư phong (Thanh Lô phong), đặc biệt, Phương Nguyên nhìn thấy Chu Thanh Việt đang phe phẩy cây quạt xếp! Thái độ của Chu Thanh Việt có vẻ như không quan tâm đến chuyện này nhưng khi tên này nhìn thấy Phương Nguyên, khuôn mặt không kìm được mà nở một nụ cười nhàn nhạt.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của hai người va chạm với nhau.

Môi của Chu Thanh Việt hơi mấp máy, nhẹ nhàng nói:

“Mọi chuyện kết thúc rồi!”

Hắn không hề phát ra thanh âm nhưng chắc chắn rằng Phương Nguyên hiểu được lời này.

Mà vào lúc này, tâm tình của hắn cũng cực kì thỏa mãn.

Vừa rồi, hắn đi theo đệ tử Giới Luật đường đến Ngọc Phong Nhai để kê biên tài sản trong phòng Phương Nguyên. Kết quả là trong ngăn tủ phía dưới gầm giường tìm được đan dược của đan phường đã được giấu rất kĩ. Vào lúc đó, Chu Thanh Việt càng cảm thấy kế hoạch của mình chắc chắn sẽ diễn ra thuận lợi.

Bây giờ nhân chứng và vật chứng đều có, Phương Nguyên còn có thể chối cãi như thế nào?

Sau đó, hắn tiếp tục đi theo các đệ tử Giới Luật đường, thấy đám người này lật tung cả căn phòng của Phương Nguyên lên tra xét, rồi các chấp sự tiên môn đến xem xét vật chứng, rồi rất nhiều nhân lực được phái ra để truy bắt Phương Nguyên. Cái cảm giác hài lòng khiến hắn lâng lâng.

Ngay cả đám tạp dịch kia cũng bị dọa đến mức choáng váng, không biết Phương Nguyên gây ra đại họa gì!

Nhưng ai cũng nhìn ra được, Phương Nguyên gặp phải phiền phức cực lớn.

Càng khiến cho Chu Thanh Việt hài lòng là lúc đó không ai biết Phương Nguyên chạy tới chỗ nào, quả thực là trời cũng giúp mình.

Dù dưới góc độ nào, Phương Nguyên đều hiện lên trong mắt mọi người là đang bỏ trốn và việc Phương Nguyên là kẻ trộm trở thành một sự thật hiển nhiên trong mắt mọi người!

Khi manh mối về Phương Nguyên được điều tra ra, mọi người mới biết rằng hắn đến Tiểu Trúc phong. Nghe thấy thế, Chu Thanh Việt hơi bất ngờ, cho đến khi hắn biết được chuyện xảy ra tại Tiểu Trúc phong thì cảm thấy bản thân chảy ra mồ hôi lạnh, cảm thấy vô cùng may mắn.

Hắn không nghĩ rằng Phương Nguyên lại tham gia khảo hạch tiên môn vào lúc này.

Càng không ngờ rằng tên tạp dịch này lại có vẻ như đã thể hiện rất xuất sắc, thậm chí còn được mấy vị chấp sự đánh giá cao.

Làm sao có thể như thế?

Chẳng lẽ mấy vị kia chấp sự kia bị mù nên mới bị tên tạp dịch này lừa gạt?

Hắn có bản lĩnh gì? Hắn có tư cách gì?

Điều mà trong nội tâm của Chu Thanh Việt không muốn thấy nhất, chính là việc tên nghèo kiết xác này lại một lần nữa đứng ở cùng một độ cao với mình!

May mà mình đã kịp bố trí cạm bẫy, chứ nếu chậm một ngày thì ác mộng đã thành sự thật.

Khi nghĩ đến việc tên nghèo kiết xác kia trở thành đệ tử tiên môn, hằng ngày mỉm cười đứng trước mặt mình, rồi mấy người Tiểu Kiều sư muội vây quanh hắn, bản thân mình chỉ có thể đứng ở dưới thấp nhìn về hắn đầu ngưỡng mộ, thì Chu Thanh Việt hận đến xiết chặt nắm tay.

Nhưng rất may là vẫn kịp!

Nhất là lúc hắn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của tên nghèo kiết xác kia khi Bạch chấp sự chuẩn bị tuyên bố, bỗng chốc bị cắt ngang bởi đệ tử Giới Luật đường khiến lòng hắn hung phấn tới cực điểm...

Hắn thậm chí tự phục bản thân mình đã tính toán thời điểm thực hiện kế hoạch quá chuẩn! Bởi lẽ, có thể đạp tên tạp dịch này xuống bùn khi hắn đang bừng bừng hi vọng và đắc chí vì được tiến vào tiên môn càng làm cho Chu Thanh Việt cảm thấy vui vẻ, tựa như bao uất ức trước đó đều tan biến.

“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng nói chi tiết đi!”

Khi nghe lời buộc tội của các đệ tử Giới Luật đường, mấy vị chấp sự của Tiểu Trúc phong đều giật mình, ngay cả Vân trưởng lão cũng kinh ngạc nhưng không mở miệng, chỉ lặng yên theo dõi diễn biến của sự việc.

“Tuân mệnh!”
Advertisement
';
Advertisement