Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Người cầm đầu các đệ tử Giới Luật đường là một nam tử mặt đen, dáng người khôi ngô, toàn thân tỏa ra sát khí, nhưng khi đứng trước vị chấp sự này thì thái độ rất cung kính, lễ phép nói:

“Vào giờ Tý một khắc (tầm 23h15’), đệ tử nhận được thông báo của đệ tử Thanh Lô phong rằng đan phường bị mất trộm. Sau đó, đệ tử lập tức đưa các sự đệ đến phong tỏa đan phường. Sau khi điều tra kĩ lưỡng, cộng thêm có lời làm chứng của Hàn Tuyền – đệ tử Thanh Lô phong, thì biết được rằng đệ tử tạp dịch tên là Phương Nguyên từng quét dọn ở đan phường lúc giờ Thìn ba khắc (Tầm 7h 45’). Đệ tử lập tức đến điều tra tại Ngọc Phong Nhai thì không thấy hắn ở đó, khi lục soát phòng thì tìm thấy trong một chiếc rương dưới gầm giường chứa mấy viên Hổ Khiếu Dưỡng Thần Hoàn, cũng chính là một trong các đan dược mà đan phường bị mất trộm. Vì thế, đệ tử lập tức hạ lệnh truy nã Phương Nguyên!”

Nghe được mấy chữ "một trong các đan dược mà đan phường bị mất trộm", trong lòng Chu Thanh Việt hơi bất ngờ, nhìn về phía Hàn Tuyền, trầm ngâm: "Hóa ra Hàn Tuyền gan to bằng trời, dám mượn lần vu oan này để giấu đi một vài loại đan dược, chỉ dùng một phần để giá họa cho tên nghèo hèn kia. Nếu tên quỷ nghèo này không giải thích được thì tất cả tội danh đều do hắn gánh chịu!"

Nhưng hắn không nghĩ rằng, khi Hàn Tuyền nghe được mấy lời này cũng khẽ giật mình, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này, Bạch chấp sự ngắt lời tên đệ tử mặt đen của Giới Luật đường, nói với giọng lạnh lùng:

“Ngươi phải ăn nói cẩn thận, trộm cắp đan dược là đại tội, kẻ này thiên tư không tệ, Tiểu Trúc phong ta đang muốn thu hắn làm đệ tử, ngươi không được làm bẩn sự trong sạch của hắn!”

Vị đệ tử mặt đen nói: “Chúng đệ tử tìm thấy đan dược bị mất trộm ở trong phòng hắn, tất cả đều là thật!”

“A!”

Lời này vừa nói ra, các đệ tử tiên môn đều nhao nhao nghị luận.

“Chẳng lẽ hắn thật sự trộm đan dược?”

“Tên mặt đen chính là Thiết Sơn Tôn, đệ tử chân truyền của Giới Luật đường, nổi danh thiết diện vô tư, sẽ không vu oan cho hắn đâu?”

“Hắn vốn là tạp dịch, bình thường vốn thiếu đan dược, nói không chừng thật sự là thấy bảo đan không kìm được lòng tham!”

“Đáng tiếc, bây giờ đừng nói là bái nhập Tiểu Trúc phong, sợ là ngay cả tạp dịch cũng không làm nổi!”

Bỗng chốc tiếng nghị luận ồn ào nổi lên, dù mọi người đều không rõ ràng lắm về sự việc nhưng đệ tử Giới Luật đường đã nói rất cụ thể về thời gian, địa điểm, quá trình hơn nữa còn có người làm chứng, vật chứng thì tìm đươc trong phòng Phương Nguyên, quả thật không ai có thể nghĩ ra một kịch bản nào khác!

“Phương Nguyên, việc này liên quan đến tiền đồ của ngươi, hãy nói thật, cấm được nói dối nửa chữ!”

Bạch chấp sự nhíu lại, bỗng nhiên quay sang Phương Nguyên, lạnh lùng nhìn hắn, nói với giọng nghiêm khắc.

Các đệ tử nghe vậy cũng đều nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.

Các đệ tử tạp dịch ở phía sau cũng không tiến đến, nhưng ánh mắt hết sức đồng cảm với Phương Nguyên.

Bọn hắn không ngờ rằng vừa rồi không thấy Phương Nguyên là vì hắn đến Tiểu Trúc phong tham gia khảo hạch. Hơn nữa nhìn tình hình thì hẳn là đã thông qua được. Đây vốn là là một việc đại hỉ khiến người ta khiếp sợ, nếu Phương Nguyên vào tiên môn thì bọn hắn cũng được thơm lây. Nhưng ai ngờ được rằng mọi chuyện lại diễn ra như thế này, chưa vào tiên môn mà trên lưng đã mang danh trộm cắp!

Nhất là Tôn quản sự, khuôn mặt lo lắng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Mà Tống Khôi đang núp ở trong đám người, âm thầm cầu nguyện: “Việc có thể giúp ngươi thì ta đã giúp, còn lại đành trông chờ vào ngươi!"

“Đệ tử chưa từng trộm đan dược!”

Đối mặt với vô số ánh mắt của mọi người, thần sắc Phương Nguyên bình tĩnh, chỉ nói duy nhất một câu.

“Hừ, sự thật đã rõ rành rành, ngươi giải thích thế nào?”

Vị đệ tử Giới Luật đường Thiết Sơn Tôn lạnh lùng đi về phía trước một bước, phảng phất như một trái núi lớn ép về phía Phương Nguyên.

Đối mặt với khí thế này, Phương Nguyên không có nửa phần sợ hãi, hắn chỉ quay đầu, nhìn Chu Thanh Việt một chút, thấy tên này đang đắc ý nhìn mình thì trong lòng thở dài, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Ta có mấy vấn đề muốn nói!”

Thiết Sơn Tôn lạnh lùng nói: “Ngươi nói đi!”

Nếu chỉ là một tên tạp dịch thông thường, hắn đã sớm bắt lại, áp giải về Giới Luật đường để dùng hình ép cung. Nhưng bây giờ, ngay trước mặt Vân trưởng lão và các chấp sự của Tiểu Trúc phong, hắn đành phải tuân theo quy củ, cho Phương Nguyên một cơ hội nói chuyện.

Dù sao hắn rất vững tin, nếu kẻ này giải thích không rõ, mình có thẩm quyền bắt hắn về tra tấn ép cung.

Dưới sự thật rõ như ban ngày, không ai bảo vệ được Phương Nguyên!

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Phương Nguyên không giải thích gì, khẽ trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: “Đan dược mất trộm vào lúc nào?”

Thiết Sơn Tôn lạnh lùng nói: “Vừa rồi ta đã nói qua, ta nhận được tin báo vào lúc giờ Tý một khắc!”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: “Vào giờ Thìn, ta đến điểm danh tại Tạp Vụ điện. Lúc giờ Thìn ba khắc, ta đi đến Thanh Lô phong. Khoảng một khắc sau, bị một đệ tử Thanh Lô phong chỉ mặt bắt đi quét dọn đan phường. Nói cách khác, đan dược nếu có mất trộm thì là vào khoảng thời gian giữa hai mốc này?”

Thiết Sơn Tôn lạnh lùng nói: “Ý ngươi muốn nói cái gì?”

Phương Nguyên nhìn thẳng mặt hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Vào lúc giao giữa giờ Thìn và giờ Tỵ (tầm 9h), ta tới Tiểu Trúc phong, gõ vang Cảnh Tiên Cổ, có các đệ tử tiên môn làm chứng!”

Thiết Sơn Tôn nao nao, quát lạnh nói: “Thì sao, chẳng phải thời gian này khớp với việc ngươi trộm đan dược ư?”

“Đúng vậy!”

Phương Nguyên nghe vậy, cười nhạt một tiếng, nói:

“Nếu là ta trộm đan dược từ đan phường rồi chạy ngay đến Tiểu Trúc phong thì đúng là thời gian vừa khớp. Nhưng ta chỉ muốn hỏi, ta lấy đâu ra thời gian để đem đan về giấu trong phòng mình?”
Advertisement
';
Advertisement