Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Cự tích vọt ra từ trong đám đông, hung tợn cắn nuốt về phía Phương Nguyên, lại thấy chung quanh nhiều người, có chút phiền chán, đột nhiên thân thể quét ngang, đuôi thằn lằn cao chừng vài trượng, cứng như roi sắt ở sau lưng quất thẳng tới Phương Nguyên!   

             Mắt thấy một đuôi này vừa quét qua, chung quanh lập tức cuộn lên tầng tầng cuồng phong, tứ ngược bát phương.   

             Trong cuồng phong thổi phất, không biết bao nhiêu người cả đứng chân cũng không vững, riêng Phương Nguyên lại vẫn đón gió mà đứng, tay phải cấp tốc thò ra, đột nhiên cuồng phong ngừng lại, thì ra là hắn đã cường hành bắt lấy đuôi cự tích, không đợi cự tích kịp làm ra phản ứng, ném xuống dưới đất kéo xé, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, máu tươi bắn tung, nguyên cái đuôi đã bị hắn cường hoành xé đứt...   

             - Rống...   

             Cự tích bị đau, toàn thân run rẩy, cả người đứng thẳng lên, vồ tới Phương Nguyên.   

             Phương Nguyên tức thì vung lên cái đuôi kia, dọc theo mặt đất quét đi ra, trùng trùng nện lên đầu cự tích...   

             - Phốc...   

             Cự tích bị hắn quất bay ra tầm hơn mười trượng, ầm ầm quăng xuống đất, đã là thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.   

             - Tứ Cước Nhi?   

             Tiểu công chúa Đổng gia Đổng Tô Nhi thân khoác Linh Lung bảo giáp nhảy lên giữa không trung, trơ mắt nhìn cự tích của mình sắp chết đến nơi, vẻ mặt nàng vốn đang hưng phấn, lúc này lại lộ ra thần sắc khó mà tin tưởng, ngay sau đó, liền bị hận ý thật sâu thay thế, hét lớn:   

             - Ngươi... Ngươi dám giết Tứ Cước Nhi của ta?   

             - Bá...   

             Tùy theo tiếng hét lớn, đoản kích trong tay nàng hung hăng đâm tới khuôn mặt Phương Nguyên.   

             Thương kia tuy ngắn, lại mang theo một cỗ hung khí lạnh lẽo, cuộn lên phong vân kích đãng.   

             Đón lấy một thương này, ánh mắt Phương Nguyên hơi co lại:   

             - Trước khi ra cửa, người lớn trong nhà ngươi không dạy phải biết kính sợ người khác à?   

             - CHÍU...U...U!...   

             Hắn vung tay áo lên, quán chú pháp lực, giống như một đạo thanh long quét thẳng mà ra!   

             Đổng Tô Nhi đang trong cơn phẫn nộ, một kích đâm tới vận dụng hết toàn lực, lại không ngờ, một kích này còn chưa đâm đến trước mặt Phương Nguyên, liền đã bị một cỗ đại lực dọc theo mặt đất đánh tới.   

             Đổng Tô Nhi lập tức thân bất do kỷ, nghiêng nghiêng bay ngược ra sau, đoản kích rời tay, phần lưng trùng trùng nện lên mảnh vách núi đằng sau, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, máu tươi từ miệng tuôn ra.   

             - Ngươi...   

             Đổng Tô Nhi vừa sợ vừa giận, vội vàng niết động pháp ấn, đang định thi triển thần thông.   

             Nhưng vừa vận lên một nửa pháp lực, liền thấy trước mắt lóe lên một đạo bóng đen, kình phong theo đó đập mặt mà tới.   

             Thì ra đoản kích rời khỏi tay vừa rồi đã bị Phương Nguyên trực tiếp tiếp vào tay, chỉ thẳng về hướng ngực mình.   

             Không ngờ đối phương không chút do dự liền hạ sát thủ với mình!   

             Tình cảnh cấp bách như thế, nàng căn bản không kịp thi triển thần thông.   

             Thời khắc này, ánh mắt nàng lóe lên một tia sợ hãi khó mà hình dung, nét mặt nhỏ nhắn cũng chuyển thành trắng bệch.   

             Chẳng lẽ với thân phận của mình, lại phải bỏ mạng ở chỗ này?   

             Lần đầu trong đời đối mặt sinh tử, trong lòng nàng không khỏi nảy sinh một loại tâm tình phức tạp, khiến tâm tạng nàng như thắt lại, cánh mũi chua xót.   

             Với thường nhân mà nói, tâm tình này thường còn được gọi bằng hai chữ “hối hận”!   

             - Quá đáng, nàng còn là đứa con nít...   

             Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đột nhiên từ bên cạnh một đạo lụa trắng bay tới, như Ngân Long cuốn đoản kích sang một bên, cùng lúc đó, sau lưng Phương Nguyên vang lên một tiếng quát khẽ, bên trong xen lẫn tiếng hạc kêu hót, Phương Nguyên quay người, chỉ thấy Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương trong tay dắt theo lụa trắng, giữa hai hàng lông mày tựa hồ ẩn hàm nộ khí, ánh mắt bất thiện nhìn Phương Nguyên.   

             - Con nít, ngươi gặp qua đứa con nít nào cảnh giới Trúc Cơ chưa?   

             Phương Nguyên lạnh lùng nhìn về phía Tô Văn Hương, nhàn nhạt nói.   

             Vừa rồi tuy hắn trêu chọc Đổng Tô Nhi nói trước khi ra cửa không có người lớn dạy, nhưng trong lòng lại không tin nàng thật chỉ là một đứa con nít như vẻ bề ngoài, người tu hành thường thường đều là phải sau mười lăm mười sáu tuổi, đợi khi căn cốt ổn định mới có thể bước lên con đường tu hành, Đổng Tô Nhi này hiện tại đã có cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí còn tiệm cận Trúc Cơ đỉnh phong, tối thiểu phải có tu vi vài chục năm, làm sao có thể là đứa con nít được?   

             - Tiểu thiên kiêu Đổng gia sinh ra đã thân cận với thiên địa linh khí, tuổi nhi đồng liền đã có tu vi Luyện Khí ba tầng, trưởng bối Đổng gia đành chịu mới phải dạy nàng tu hành từ lúc ba tuổi, đến sau năm tuổi Trúc Cơ, bảy tuổi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, nếu không phải vì bước lên con đường thành tiên, hiện nay nàng sợ rằng sớm đã Kết Đan, những lời đồn đại này chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua?   

             Tô Văn Hương cố nén nộ ý, lạnh giọng quát.   

             - Còn có tiểu quái thai như vậy?   

             Phương Nguyên quay đầu nhìn Đổng Tô Nhi một cái, không ngờ nàng thật chỉ là đứa con nít.   

             Xem ra, đây quả nhiên là một thế giới quái thai vô cùng vô tận...   

             Chẳng qua ngay sau đó hắn liền cười lạnh ra tiếng, lạnh giọng nhìn sang Tô Văn Hương, trong mắt chớp qua một tia chán ghét:   

             - Vậy thì đã sao, Đổng gia chỉ dạy nàng cậy vào một thân tu vị giễu võ giương oai, lại không dạy nàng gây chuyện phải chịu hậu quả?   

             - Ngươi... Sao lại hung cuồng đến thế?   

             Nghe được lời ấy, Tô Văn Hương không khỏi tức giận, gấp giọng lệ quát.   

             - Bởi vì giờ ta không có tâm tình giả vờ giả vịt với ngươi!

Advertisement
';
Advertisement