Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Phương Nguyên thuận miệng đáp, sau đó ầm vang một tiếng, đạp bước tiến lại, năm ngón tay mở ra, chộp tới Tô Văn Hương.   

             - Các ngươi đã đến vây giết ta, liền nên chuẩn bị sẵn sàng đi chết cả đi!   

             Ầm ầm...   

             Vừa dứt lời, cả người hắn đã vọt tới trước mặt Tô Văn Hương:   

             - Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ!   

             - Hắn tới nhanh quá!   

             Tô Văn Hương cũng kinh hãi, vốn lúc nói chuyện, tay phải nàng giấu ở sau lưng đã âm thầm niết lên pháp ấn, nhưng vừa thấy Phương Nguyên như rồng như gió vọt tới trước mặt, lại đã không kịp thi triển thần thông nữa rồi, bởi vì tốc độ thi triển thần thông của mình so với tốc độ ra tay của Thiên Đạo Trúc Cơ, thật sự là quá chậm, không chút nghĩ ngợi, tay trái trực tiếp vỗ lên Túi Càn Khôn.   

             - Địa Kiếm, đi ra...   

             Tùy theo tiếng hét lớn của nàng, từ trong Túi Càn Khôn đột ngột bay ra một đạo kiếm quang.   

             Kiếm khí lành lạnh, một mảnh vàng óng, kiếm khí màu vàng này không ngờ lại trầm trọng như đại địa, không bờ không bến.   

             Thoáng chốc, kiếm này đã ngăn cách giữa nàng và Phương Nguyên, chẳng những giải mối nguy trước mắt, thậm chí còn hung mãnh đâm hướng Phương Nguyên.   

             - Khách khách...   

             Phương Nguyên thoáng nhìn liền ý thức được kiếm này tuyệt không tầm thường, không phải phi kiếm bình thường có thể so.   

             Chẳng qua trong bí cảnh khi trước, lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo này, đã từng chứng kiến nàng triệu hoán phi kiếm từ trong Túi Càn Khôn, một kiếm giết hai con Tử Mãng lợi hại, từ khi đó đã sớm âm thầm ghi tạc trong lòng, bởi vậy tuy phi kiếm này được Tô Văn Hương tung ra cực đột ngột, song hắn sớm có đề phòng, tay phải khẽ vạch, sau lưng liền có một con Chu Tước Lôi Linh xông ra bay tới đón đầu.   

             - Bành...   

             Chu Tước Lôi Linh và Địa Kiếm đụng nhau, lập tức cuộn lên từng mảnh linh quang.   

             Trong va chạm, tuy địa khí chưa bị nghiền nát, nhưng mảnh quang mang vàng óng lại cũng có lỗ thủng.   

             Thân hình Phương Nguyên tức thì chợt lóe, xuyên qua lỗ thủng, Lôi Lý màu xanh nhào tới trên người Tô Văn Hương.   

             - Răng rắc...   

             Ở trước mặt Lôi Lý màu xanh, thân hình Tô Văn Hương trực tiếp bị phá nát thành từng mảnh.   

             Đám người chung quanh thấy thế, ai nấy đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.   

             Riêng Phương Nguyên lại phát giác được có gì đó không đúng, lông mày nhăn lại, quét mắt nhìn quanh.   

             Chỉ thấy thân hình Tô Văn Hương sau khi bị nghiền nát lại không hề thấy có vết máu, thân ảnh dần dần biến mất, chỉ chừa một thanh kiếm ở đó.   

             Kiếm kia sáng như thu thủy, trên đó ánh lên bóng dáng Tô Văn Hương, chính đang kêu rít, vù vù vang dậy.   

             Cùng lúc đó, thân hình Tô Văn Hương lại đã xuất hiện ở bên người Đổng Tô Nhi, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, thở dốc hổn hển.   

             Trong lòng nàng đã có chút hoảng sợ, không ngờ mình cũng không khác Đổng Tô Nhi là mấy, chỉ vừa mặt đối mặt liền suýt nữa bị người trí vào chỗ chết, may dựa vào đạo thần thông Nhân Kiếm mới thật không dễ dàng thoát ra được tính mạng từ trong tay đối phương...   

             - Hoặc là cút đi, hoặc là chiến!   

             Còn chưa kịp hồi thần, nàng đã thấy Phương Nguyên quét mắt nhìn qua, thấp giọng quát lạnh.   

             Tiếng quát này chấn cho tâm thần Tô Văn Hương kích đãng, vô thức đặt tay lên Túi Càn Khôn.   

             Nàng đã được trưởng bối cho phép, lúc cần thiết có thể thi triển đạo Thiên Kiếm kia.   

             Trước lúc đến đây, đó cũng là chỗ dựa lớn nhất của nàng, nhưng đến lúc này, nàng lại có chút hoài nghi...   

             Nếu mình thi triển Thiên Kiếm, liệu có thể chém giết tên Thiên Đạo Trúc Cơ này được không?   

             - Nhãi ranh vô tri, đừng làm liều, ta tới đây...   

             - Buông ra Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo, để ta…   

             - Với tên ác độc này, mọi người còn khách khí làm gì, cùng lên, chém hắn...   

             Đúng vào lúc này, rút cuộc tùy theo hai người Đổng Tô Nhi và Tô Văn Hương trước sau liên tiếp ra tay, dẫn động sát cơ trong lòng chúng tu sĩ chung quanh, đột nhiên chợt nghe từng mảnh từng mảnh tiếng hét phẫn nộ vang rền, không biết có bao nhiêu người nhảy đi ra, nhao nhao tế lên pháp bảo đánh tới.   

             - Đầu lâu kẻ này giá trị liên thành, mọi người nhanh đoạt a...   

             Đến về sau, thậm chí có người kêu to, liều mạng chen về phía trước.   

             Lúc không người ra tay lúc, ai cũng không dám ra tay, đứng đi ra làm người đầu tiên đối mặt với Thiên Đạo Trúc Cơ.   

             Nhưng nay đã có người ra tay trước, chúng nhân liền tranh nhau mà lên, chỉ sợ người này bị kẻ khác giết mất...   

             Mà riêng Phương Nguyên, mắt thấy chung quanh cuộn lên một mảnh sát cơ lạnh lẽo thấu xương, các loại phi kiếm, các loại pháp khí mê hồn, các loại cấm chế ác độc, thậm chí còn có thể thấy được mấy món Huyết Bảo, giống như bầy ong, chi chi chít chít đánh về phía mình, hệt như vòng nước xoáy khổng lồ, bên trong uẩn hàm ác thế, tựa hồ không kéo mình vào trong liền tuyệt không cam tâm...   

             Ở trong vòng xoáy khổng lồ đó, một thân áo bào xanh trên người Phương Nguyên tung bay phất phới, lộ vẻ cô độc dị thường...   

             Phương Nguyên khẽ thở dài một tiếng, trực tiếp đón lấy vô số bóng người và pháp bảo vọt tới kia...   

             ... Cô độc thường thường còn mang theo một hàm nghĩa khác, đó chính là cường đại!

Advertisement
';
Advertisement