Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Một số người chung quanh căn bản không lưu ý này đạo kiếm quang này, ngược lại bị giết tới lạnh lòng, cao giọng hô to về phía Phương Nguyên.   

             - Ma đầu?   

             Phương Nguyên nghe thấy chữ này, mày liền nhíu lại.   

             Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy từng khuôn mặt kinh sợ tới vặn vẹo.   

             - Ta vốn là thống hận hai chữ ma đầu nhất, nhưng hiện giờ, ta không ngờ lại trở thành ma đầu?   

             Trong lòng hắn thậm chí có một loại suy nghĩ hoang đường khó có thể ngăn chặn sinh, cười ha hả một tiếng, sau đó hai mắt hờ hững nhìn người đó:   

             - Tốt tốt, các ngươi đã nói ta là ma đầu, vậy ta sẽ làm ma đầu cho các ngươi xem.   

             - Rắc.   

             Hắn quay người đánh tan bốn năm người ở gần, sau đó chân đạp Chu Tước, phóng lên cao, trong miệng hét lớn:   

             - Mở trận.   

             Một tiếng hét lớn này của Phương Nguyên vang vọng khắp nơi.   

             Mà đỉnh Bát Hoang Sơn cách đó không xa, Quan Ngạo đứng bật dậy, cao giọng đáp ứng:   

             - Được!   

             Trong một tiếng hô to này, hắn phi thân nhảy lên.   

             Phía dưới hắn chính là một vách núi, Quan Ngạo từ trên đỉnh núi rơi xuống, ở trong không trung, thần lực ngưng tụ.   

             - Gừ!   

             Theo một tiếng gần khẽ của hắn, hai chân nặng nề đạp lên trên một thạch đài vẽ đầy phù văn.   

             Ầm!   

             Một thân thần lực đó của hắn lại mang theo lực trùng kích từ trên vách đá nhảy xuống, khiến cho phù văn trên một khối thạch đài này đột nhiên toàn bộ sáng lên, sau đó, bên trên thạch đài, có một loại lực lượng cuồng bạo mà thế không thể cản, thuận theo địa mạch phía dưới, bay nhanh ra bốn phương tám hướng, cuối cùng gia trì đến trên mười thạch điêu được chôn sâu dưới lòng đất ở chung quanh Bát Hoang Sơn này.   

             - Bụp!   

             Những thạch điêu đó theo tiếng mà ra, từ dưới đất chui lên, bay đến trong không trung.   

             Mỗi một thạch điêu đều cao hơn chục trượng, khắc thành bộ dạng giống như hung thú, bên trên huyết sát chi ý nồng đậm.   

             Mà sau khi chúng đều bay lên trời cao, liền đồng thời há cái miệng rộng, giống như là có dã thú gầm vang.   

             Hấp lực khủng bố vô cùng vô tận từ trong miệng chúng sinh ra, nuốt nhả ra bốn phương tám hướng, xé trời rạch đất.   

             Tu sĩ cách Bát Hoang Sơn cự ly gần vừa không để ý, liền đều đã thân bất do kỷ, bị hấp lực khủng bố đó trực tiếp kéo về phía Bát Hoang Sơn, sau đó kêu thảm ngã vào trong đại trận Bát Hoang, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị áp chế...   

             - Đó là... Huyết Sát Thú Tôn!   

             Ngay sau Bát Hoang Sơn, Khất Nhi tay cầm gậy trúc màu xanh đó đang hứng trí bừng bừng tế ra một chiếc gương, thu hết cảnh tượng Phương Nguyên ác chiến với các tu sĩ vào bên trên gương, rung đùi đắc ý, vô cùng vui vẻ, nhất là khi nhìn thấy Phương Nguyên nói câu "Nếu đã nói ta là ma đầu, vậy ta sẽ làm ma đầu cho các ngươi xem", liền lòng đầy căm phẫn, lại càng khiến hắn cảm thấy mỹ mãn.   

             Nhưng cũng đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy thạch điêu đó bay lên, lại lập tức sắc mặt cả kinh, xoay người chạy trốn.   

             Tốc độ của hắn cực nhanh, một phát lướt ra mấy chục trượng, phía sau lại đã có hấp lực khủng bố xuất hiện.   

             Cảnh này khiến hắn thầm kêu to:   

             - Thiên Đạo Trúc Cơ này rốt cuộc muốn làm gì?   

             Huyết Sát Thú Tôn, đó chính là một loại tài liệu cao cấp lúc bày trận mới dùng, dị thường khủng bố.   

             Mà Thiên Đạo Trúc Cơ này không ngờ lập tức tế ra mười tôn, đây là muốn trấn tất cả mọi người ở trong đại trận!   

             Bản thân những người tu hành ở chung quanh cũng không phải không có đầu óc, trước lúc tới, liền đều đã hỏi thăm nhau, biết Phương Nguyên nổi danh trận đạo, kỳ đạo, kiếm đạo tam tuyệt, bởi vậy sau khi tới nơi này, tuyệt không lỗ mãng phát động thế công về phía Bát Hoang Sơn, chỉ e là bị hắn bày ra trận pháp gì vây khốn mình, bởi vậy cho dù là đấu pháp có kịch liệt tới mấy cũng không tới gần Bát Hoang Sơn.   

             Theo lý thuyết thì thế là đủ an toàn rồi.   

             Trận pháp của ngươi có lợi hại tới mấy, chỉ cần ta cách ngươi thật xa thì ngươi có thể làm gì chứ?   

             Nhưng bọn họ không ngờ là, ở ngoại vi của đại trận này không ngờ còn có tồn tại như Huyết Sát Thú Tôn!   

             Hiện giờ mười tòa thú tôn đều bị bọn họ tế ra, liền hình thành một loại lực hút cuồng bạo, hút tất cả mọi người tới.   

             - Không tốt...   

             - Chạy mau, chạy mau...   

             Lập tức những tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả người tu hành vội vàng chạy ra khỏi vòng vây.   

             Nhưng lực lượng của Huyết Sát Thú Tôn lại há có thể dễ dàng hóa giải như vậy, tu sĩ ở gần Bát Hoang Sơn, căn bản không có chút sức ngăn cản nào, trực tiếp liền bị thú tôn hút tới, từ xa nhìn lại, liền có thể coi là một hồi "máy xay thịt".   

             Từng đống từng đống người bị hút vào trong đại trận dưới Bát Hoang Sơn!   

             Mà cự ly này lại vừa hay là trong trăm trượng ở gần Bát Hoang Sơn mà Phương Nguyên lúc trước từng nói.   

             Trong nhất thời, liền nhìn thấy lấy Bát Hoang Sơn làm trung tâm là một mảng tình cảnh bi thảm, thiên hôn địa ám, cự đao cào đất, đá vụn bay loạn, từng gốc cây từ dưới đất bay lên, một mảng tiếng hét thảm liên tục của các tu sĩ, khói bụi mờ mịt, thân bất do kỷ bay về phía Bát Hoang Sơn, không biết có bao nhiêu người bị lực lượng cuồng bạo của thú tôn đó xé thành từng mảnh, cũng không biết có bao nhiêu người bị trọng thương, lại càng không biết có bao nhiêu người bị trấn áp!   

             ...   

             Ước chừng sau thời gian một chén trà, mới thấy được cuồng phong dừng lại, trời trong trăng sáng, mười tòa Huyết Sát Thú Tôn, chậm rãi chìm vào dưới lòng đất.   

             Lại nhìn chung quanh, đã là bộ dạng thay đổi nhiều.   

             Ngoài trăm trượng, vô số người tu hành đều liều mạng bỏ chạy ra xa xa, giống như mây đen dũng động.   

             Mà trong trăm trượng của Bát Hoang Sơn này, lại chỉ còn lưa thưa không có mấy người, vẫn còn đang kinh hãi run rẩy, dùng tay ôm mặt.   

             Phương Nguyên ngưng thần nhìn về phía những người này, lại thấy Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương trốn ở phía sau một ngọn núi, kinh hồn bất định.

Advertisement
';
Advertisement