Thôi Vân Hải của Trung Châu Thôi gia chỉ còn có hắn và lão nô bên cạnh, nửa người đều chôn dưới đất, lại mượn thổ độn tránh thoát được một kiếp này, mà có một vị nữ tử yêu diễm mặc váy đen khác thì trốn ở rất xa, đang quan sát Phương Nguyên với thần sắc cổ quái.
Ngoài ra, còn có mười mấy người, hoặc già hoặc trẻ, sắc mặt cũng đều là một mảng âm tình bất định.
Đám người bọn họ đều là mấy người nổi bật nhất trong đám người tu hành chung quanh, lúc trước bọn họ trốn trong đám người, chờ thời cơ Phương Nguyên lộ ra sơ hở rồi một kích là trúng, trong lúc vội vàng căn bản không thể tìm được bọn họ, hiện giờ lại đã tra ra manh mối.
Ánh mắt Phương Nguyên xoay chuyển, liền nhìn thấy một nam tử trung niên mặc y bào màu xám trong những người này.
Nam tử đó lật tay cầm kiếm, kiếm ở trong tay áo, như ẩn như hiện.
Phương Nguyên nhận ra khí cơ trên người hắn, vừa rồi ẩn thân trong đám người, chém ra một kiếm, suýt nữa khiến mình bị thương chính là người này, mà vào lúc này, hắn cũng rõ ràng là muốn giở lại trò cũ, trốn ở phía sau Tô Văn Hương, chắc là muốn nhân lúc Phương Nguyên xuất thủ với Tô Văn Hương lại thừa cơ xuất kiếm, có điều lúc này thấy ánh mắt của Phương Nguyên lại nhìn về phía mình, liền chậm rãi đứng dậy.
- Ngươi là ai?
Phương Nguyên nhìn hắn, mặt không vui không giận, chỉ nhẹ giọng mở miệng hỏi.
- Thiên Lai Thành, Liễu Tử Việt!
Người trung niên áo bào tro đó thản nhiên mở miệng, trước đó một thân khí cơ cơ hồ là khiến người ta không thể phát hiện ra, nhưng khi hắn báo ra tên của mình, lại có một loại ý tứ sắc bén khó có thể hình dung từ trên người hắn tỏa ra, giống như một kiếm dâm thẳng lên chín tầng trời.
- Hắn là... Thiên Lai Thành đệ nhất kiếm?
Cách đó không xa, tu sĩ ngoài trăm trượng Bát Hoang Sơn vẫn còn không ít, nghe thấy cái tên này, trong lòng lập tức cả kinh.
Nhưng rất nhanh, liền có người giật mình kêu lên:
- Hắn không phải cảnh giới Kim Đan sao?
- Hẳn là dùng bí pháp nào đó để áp chế tu vi, lúc này mới tiến vào được bí cảnh...
- Loại bí pháp tương tự cũng là thường thấy, nhưng một khi phong ấn Kim Đan của mình, chỉ sợ tu vi sẽ vĩnh viễn bị hao tổn, nếu điều dưỡng tốt, sau khi quay về cảnh giới Kim Đan, cũng ít nhất hạ xuống ba cấp tu vi, nếu xui xẻo hơn một chút thì vĩnh viễn sẽ phải ở lại Trúc Cơ...
- ...
- ...
Chung quanh là một mảng tiếng nhao nhao nghị luận, ai nấy kinh sợ.
Ngàn vạn lần không ngờ Kim gia vì trảm sát Thiên Đạo Trúc Cơ này, không ngờ bỏ ra vốn liếng lớn như vậy.
Vị cao thủ kiếm đạo Liễu Tử Việt này không phải là hạng vô danh tiểu tốt, mà là đại cao thủ tọa trấn một phương, thanh danh ở ngoại giới, hắn lờ mờ là tồn tại nổi danh ngang với mười vị lão tổ của Kim gia, nhưng hiện giờ không ngờ lại liều tu vi bị hao tổn mà tiến vào bí cảnh?
Người xung quanh đều nghị luận, Phương Nguyên cũng chẳng buồn để ý, nhưng nghe thấy danh hiệu "Thiên Lai Thành đệ nhất kiếm" này, trong lòng cũng đột nhiên nhớ tới một người, ánh mắt liền nhìn Liễu Tử Việt đó, nói khẽ:
- Ta từng gặp một người tên là Cố Đạo Hùng, hắn từng cầu kiếm với một vị kiếm đạo tông sư họ Liễu, kết quả bị người lầm đạo, suýt nữa thì lạc lối, có phải ngươi hay không?
- Cố Đạo Hùng?
Liễu Tử Việt đó nghe thấy cái tên này, trên mặt lại hiện ra vẻ mỉa mai, điềm nhiên nói:
- Người hướng tới ta mà cầu kiếm dài đến có thể xếp tới ngoài mười dặm, mỗi một người đều nói mình thành ý học kiếm, cầu ta chỉ điểm, ha ha, nếu ta bất kể ai tới cầu kiếm cũng truyền, vậy chẳng phải là sẽ truyền hết tinh túy của tam tuyệt kiếm nhất môn của ta cho người ngoài à?
Phương Nguyên nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói:
- Nếu không muốn truyền, vậy ngươi có thể cự tuyệt, vì sao phải truyền giả?
Liễu Tử Việt đó cười lạnh một tiếng, nói:
- Bởi vì ta cao hứng, không được à?
Phương Nguyên không hỏi nữa, hít sâu một hơi:
- Lần này ta người khác thì có thể không giết, chỉ có ngươi là chắc chắn phải chết!
- Chỉ bằng vào ngươi sao?
Liễu Tử Việt nghe thấy lời ấy, sắc mặt vặn vẹo, quát lạnh:
- Tiểu nhi chớ có càn rỡ, kiếm đạo không thể so thần thông, là phải khổ công tập luyện, lão phu tham ngộ kiếm đạo ba mươi năm, tập kiếm pháp, lại phá kiếm pháp, ngộ kiếm thế, lại phá kiếm thế, dốc lòng dưỡng kiếm mười năm, cuối cùng ở bờ Dịch Thủy quan sát thiên địa phong vân biến hóa, nhìn thấy chân ý của kiếm đạo, ngươi có tư cách gì mà giương oai ở trước mặt ta?
- Bằng vào kiếm đạo!
Phương Nguyên bình tĩnh nói, không ngờ tán đi pháp ấn, thu lại ba đạo Lôi Linh, sau đó tay áo tung bay, ở xung quanh nhìn lại, liền thấy trên mặt đất cách đó không xa, bay tới một thanh kiếm, chắc là do những người vừa rồi bị hút vào trong đại trận lưu lại.
Năm ngón tay hắn xòe ra, thanh kiếm đó liền bay đến trong tay hắn, sau đó hắn lật tay cầm kiếm, bước về phía trước.
- Muốn chết!
Liễu Tử Việt đó thấy bộ dạng này của hắn, thần sắc lại vặn vẹo, bật cười lạnh lùng.
Phương Nguyên bất kể là thi triển thần thông hay là điều khiển pháp bảo, hắn đều sẽ không coi thường Phương Nguyên, nhưng hắn lại thấy Phương Nguyên không ngờ thu lại pháp bảo, liễm đi thần thông, thuận tay nhặt một thanh kiếm rồi bước về phía mình, ý hoang đường ở trong lòng không thể nào xóa đi được.
- Đã sớm nghe nói ngươi từng ở Kim gia chỉ điểm tiểu tử họ Cố đó, ở trước mặt mọi người chê bai kiếm đạo của ta, khi đó lão phu đã muốn giết ngươi rồi!
Đáy mắt Liễu Tử Việt đột nhiên lóe lên một tia hàn quang, lạnh lùng quát:
- Hôm nay, chính là lúc chính danh cho bản thân!
- Rầm!
Khi nói ra những lời này, hắn đã đột nhiên kiếm khí xộc lên trời.