Một thoáng đó, trong thiên địa, phong vân biến sắc, trong không trung sau lưng hắn không ngờ giống như xuất hiện một con sông lớn vô biên, vắt ngang hư không, cuồn cuộn chảy đi, vạn thế không dứt, một loại ý cảnh không thể ngăn cản hiển hóa trong hư không, sau đó gia trì đến trên người Liễu Tử Việt, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, đột nhiên bật cười, sau đó thân kiếm nhẹ nhàng run lên...
- Bốp...
Một đạo phong mang khó có thể hình dung đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt liền chém tới trước người Phương Nguyên.
Nhưng cũng vào lúc này, Phương Nguyên vẫn đang chậm rãi tiến về phía trước đột nhiên thân hình nhoáng lên một cái, biến mất tại chỗ.
Dù là loại khí độ như Liễu Tử Việt cũng không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi:
- Đây là kiếm pháp gì thế?
- Một chiêu này tên là quả phụ trèo tường!
Thanh âm của Phương Nguyên xuất hiện ở phía sau hắn, đồng thời, kiếm ý kinh thiên xuất hiện sau lưng hắn, mãnh liệt ập tới.
- Kẻ này thật hung ác điên cuồng.
Liễu Tử Việt đã nhận ra sát khí từ sau lưng mãnh liệt ập tới, trong lòng cũng hoảng hốt.
Người tu hành kiếm đạo, thân pháp thường thường đều không thể kém được, hắn cũng là kiếm đạo đại sư, tất nhiên cũng biết đạo lý kiếm tùy nhân tẩu (kiếm đi theo người), thân pháp cũng là nhất tuyệt, nhưng bất kể là như thế nào cũng không ngờ thân pháp của Phương Nguyên lại có thể quỷ dị đến loại trình độ này, trong nháy mắt đó mồ hôi lạnh phía sau lưng túa ra như tắm, nhưng phản ứng cũng coi như là cực nhanh, đột nhiên xoay bảo kiếm, dẫn động ra kiếm ý liên miên bất tận.
- Ầm ầm...
Dưới kiếm ý của hắn cuốn tới, trong hư không chung quanh, tràn ngập kiếm khí khiến người ta kinh hãi, như tơ như sợi, liên miên không dứt.
Mà đây cũng chính là thể hiện ra kiếm ý của hắn.
Kiếm ra như sông lớn chảy xiết, liên miên không dứt, một sóng nối một sóng, vĩnh viễn không có chừng mực.
Vào lúc này, trên mặt Liễu Tử Việt cũng lộ ra một nụ cười lạnh, thân pháp của Phương Nguyên tuy hơn xa tưởng tượng của hắn, nhưng lại có hiềm nghi tự chui đầu vào lưới, hắn không biết Thiên Đạo Trúc Cơ này có phải là quá chủ quan hay không, không ngờ dám trực tiếp xông tới cạnh mình, vậy vừa hay bị Trường Hà Kiếm Ý (kiếm ý sông dài) của mình vây khốn, khó có thể thoát thân, cho tới khi bị kiếm ý này của mình giảo sát, mới có thể nghênh đón khoảnh khắc dừng lại!
- Thì ra còn có kiếm ý bực này...
Mà vào lúc này, Phương Nguyên áo xanh tung bay, cũng cảm ứng được biến hóa của kiếm ý chung quanh, đáy mắt lộ ra một tia sắc thái ngạc nhiên!
- ... Kiếm ý yếu thế!
Trong lòng vừa hiện lên suy nghĩ này, đồng thời, hắn thu kiếm ở trước ngực, bay vụt lên trời.
Một thoáng này, kiếm quang trong tay hắn hiện lên từng đạo thanh ảnh (bóng xanh), nhưng kìm mà không phát, ngưng tụ trên thân kiếm, giống như ánh trăng.
Hắn lúc này giống như là trăng sáng trên trời, kiếm khí càng tích càng nặng, lại yên lặng bất động.
Nhưng chính vì hắn yên lặng bất động như vậy, Liễu Tử Việt lại không làm gì được hắn.
Tựa như trong sông núi, sông lớn trào dâng qua lại, khuấy núi phân sông, thế tới hung mãnh, nhưng có thể làm gì được trăng sáng trên trời?
Trong lòng Liễu Tử Việt cũng có tính toán, mồ hôi lạnh trên đầu đột nhiên ứa ra, hắn hoàn toàn không có ý khinh thường Phương Nguyên, bởi vậy vừa lên đã liền thi triển một chiêu mạnh nhất của mình, đó là hắn sau khi bế quan mười năm lĩnh ngộ ra, vốn muốn mượn kiếm ý của một kiếm đó trảm sát Phương Nguyên, lại không ngờ tu vi kiếm đạo của Phương Nguyên lại thâm ảo tới như vậy, thâm ảo đến mức khiến hắn có một loại trình độ khó có thể lý giải...
Lúc này Phương Nguyên đứng trong hư không, kiếm khí càng tích càng mạnh, đã mạnh tới trình độ khiến hắn kinh hãi.
Nhưng kiếm ý của hắn lại bất kể có thôi động như thế nào, vẫn không thể xâm nhập được tới phạm vi ba trượng trước người người đó.
Điều này khiến hắn không nhịn được mà nghĩ, tuy kiếm ý của mình vô cùng, nhưng tinh lực và pháp lực của mình lại là có hạn...
Đợi cho tới khi mình không thể duy trì được kiếm ý này, kiếm khí của Phương Nguyên lại bạo phát ra, vậy thì ngăn cản như thế nào được?
- Bốp...
Đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên quay người bố trí đạo kiếm khí đạo kiếm khí, sau đó thì bứt ra.
Trước tiên ra khỏi khỏi vòng đã, sau đó lại nghĩ biện pháp giết về.
- Cứ thế mà đi à?
Phía sau vang lên thanh âm của Phương Nguyên, sau đó kiếm khí dâng trào.
Ầm ầm ầm!
Ba đạo kiếm khí Liễu Tử Việt bày ra, tất cả đều bị một đạo kiếm khí Phương Nguyên tích lũy lại phá tan.
Càng khủng bố hơn là, một đạo kiếm khí đó vẫn chưa tuyệt, lại vụt tới trước người hắn.
- Tiểu tử khinh ta...
Liễu Tử Việt vừa sợ vừa giận, vội vàng tế ra một đạo thanh kỳ (cờ xanh).
Rầm rầm...
Thanh kỳ đó tung bay trong không trung, che trời phủ đất, mà hắn thì mượn sự che phủ của đạo thanh kỳ này mà trốn ra ngoài mấy chục trượng.
Sau lưng đã toàn là mồ hôi lạnh, vừa xấu hổ vừa tức giận, lạnh lùng quát lớn:
- Chư vị đồng đạo, cùng ra tay, giết hắn!
Ầm ầm...
Theo tiếng hét lớn của hắn, xung quanh mấy đạo thân ảnh đồng thời xuất hiện, ai nấy cầm binh khí, đánh tới Phương Nguyên.
Mỗi người đều là lực đại thế trầm, công thủ có mức độ.
Những người này, chính là mấy vị lão tổ của Kim gia cố ý mời vào để đối phó Phương Nguyên, cái bọn họ ỷ vào không phải là thần thông hay là pháp bảo, mà là võ pháp, muốn thông qua võ pháp để khắc chế Phương Nguyên, mà trong đám người bọn họ, thực sự luận đến võ pháp, lại dùng kiếm đạo của Liễu Tử Việt làm đầu, nhưng không ngờ, Liễu Tử Việt dưới một kiếm của Phương Nguyên không ngờ ngay cả pháp bảo cũng phải tế ra để chạy thoát thân, cao thấp thế nào còn cần phải nói nữa à?
Bởi vậy cho dù là không cần Liễu Tử Việt gọi, bọn họ cũng không do dự nữa, lập tức xuất thủ.