Mấy đạo ô quang, giống như giao long, lắc đầu vẫy đuôi, vượt qua đỉnh đầu của Liễu Tử Việt, phóng tới Phương Nguyên.
- Chút trình độ này mà cũng tự xưng là đại kiếm sư à?
Mà lúc này, Phương Nguyên nhìn bọn họ liên thủ lao tới, lại cười lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia mỉa mai:
- Luận về tu vi chân chính, ngươi cao hơn ta một cảnh giới, nhưng nếu chỉ luận kiếm đạo, ta thấy ngươi so với ta thì lại không chỉ thấp hơn một cảnh giới.
- Còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi nhất định là dùng yêu pháp nào đó.
Sắc mặt Liễu Tử Việt đã biến thành màu đỏ tím, lạnh lùng hét lớn:
- Bằng không tuổi còn nhỏ, không thể có kiếm đạo bực này!
- Loại chuyện kiếm đạo này cái cần chú trọng là thiên phú!
Phương Nguyên nhìn chằm chằm Liễu Tử Việt ở ngoài mấy chục trượng, thân kiếm run lên.
Trong chốc lát, tầng tầng kiếm khí từ trên thân kiếm của hắn tán phát ra, ảnh hưởng tới hư không, lờ mờ xuất hiện vô số đạo ảo ảnh!
Những ảo ảnh đó đều là đệ tử Thanh Dương Tông hắn từng nhìn thấy trên đường đào vong.
Đó là một loại thái độ đánh liều tính mạng cũng phải làm được một chuyện, bất kể lợi hại, bất kể thương vong,
Mà loại thái độ này, khi hắn lĩnh ngộ kiếm ý chi đạo, lưu lại trong kiếm đạo của hắn.
Sau đó khi loại kiếm ý này xuất hiện, hắn nghênh đón những người đang liên thủ xông tới, một kiếm đâm ra.
Kiếm thế khó có thể hình dung vừa ra, tốc độ nhanh tới mức nào, cũng khó có thể hình dung được biến hóa trong đó là thần diệu tới mức nào.
- Vù...
Hư không vỡ nứt, một kiếm như ảo!
Liễu Tử Việt thấy bốn người khác cùng mình tiến vào bí cảnh đều đã lao về phía Phương Nguyên, đáy lòng đã hơi thả lỏng, lại tìm cơ hội muốn xông lên trước, lại không ngờ rằng, suy nghĩ này còn chưa kết thúc, liền đã nhìn thấy thân hình của Phương Nguyên trong phút chốc biến mất tại chỗ, sau đó một đạo khí tức mạnh mẽ trực tiếp xuyên qua giữa bốn người, nháy mắt đã đi tới trước mặt.
- Ngươi...
Hắn há miệng kêu to, nhưng một chữ cũng chưa kịp nói hết, liền cảm thấy ngực trước mát rượi, cả người bay lên.
- Ầm!
Hắn va vào một mảng vách núi ở phía sau mới ngừng lại.
Ánh mắt có chút kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện ngực mình đã bị một thanh kiếm xuyên qua, găm trên vách núi.
Lúc này, trên mặt hắn không ngờ không có sợ hãi, chỉ có nghi hoặc.
Bởi vì tất cả đều đến quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn còn chưa kịp sinh ra biểu cảm sợ hãi, chỉ cảm thấy là không thể.
- Ngươi học kiếm từ đâu?
Hắn ngơ ngác nhìn một kiếm xuyên qua trái tim của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
- Vô Khuyết Kiếm Kinh!
Phương Nguyên nhẹ giọng trả lời, trên thân kiếm, kiếm khí lại đã bắt đầu tích tụ.
Trong mắt Liễu Tử Việt đầy vẻ hoảng hốt, nhưng trong lòng lại càng gấp, nuốt xuống một búng máu, hét lớn:
- Vô Khuyết Kiếm Kinh... Là gì?
Phương Nguyên nhìn hắn, nói:
- Ta vì sao phải nói cho ngươi?
Sau đó pháp lực khẽ động, kiếm khí lan ra bốn phía, nháy mắt liền chạy khắp toàn thân Liễu Tử Việt.
Cho tới lúc này, hắn mới nhìn vào mắt Liễu Tử Việt, nói:
- Ta dùng kiếm giết ngươi, chỉ là để nói với ngươi...
- ... Ngươi không xứng dùng kiếm!
...
...
- Đường đường là kiếm đạo tông sư, không ngờ bị người ta một kiếm giết chết?
Ở xa xa nhìn một màn này, trong lòng mọi người đều hít một hơi lạnh, tâm thần run rẩy.
Phải nói rằng, vị Thiên Lai Thành kiếm đạo đệ nhất nhân này sở dĩ bị Phương Nguyên trảm sát như vậy, nguyên nhân có rất nhiều.
Ví dụ như hắn áp chế tu vi của mình, liền khó tránh khỏi có chút không quen, khi xuất kiếm, cũng không được viên mãn linh hoạt;
Lại ví dụ như nói, hắn quá coi thường kiếm đạo của Phương Nguyên, chỉ coi hắn là một tu sĩ Trúc Cơ có chút thành tựu trên kiếm đạo, dù sao, đối với một người tu luyện thành Thiên Đạo Trúc Cơ, đồng thời thần thông cũng tham ngộ đến cực hạn mà nói, đó cơ hồ là không thể có quá nhiều tâm huyết để tiêu phí trên kiếm đạo, lại không ngờ rằng, truyền thừa kiếm đạo của Phương Nguyên thực sự không thấp hơn Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia.
Nếu thực sự muốn phân cao thấp giữa hai đạo truyền thừa, địa vị của Vô Khuyết Kiếm Kinh trên kiếm đạo, thậm chí còn ở trên Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn!
Đương nhiên, bất kể là nói như thế nào, hắn cũng đều đã chết rồi, bị một kiếm của Phương Nguyên đóng đinh trên vách núi.
Ầm ầm...
Cũng không nghĩ nữa, bởi vì bốn vị tu sĩ Kim Đan áp chế cảnh giới mà vào, vừa rồi bị Phương Nguyên tránh được một kích, sau đó thời cơ một kiếm trảm sát Liễu Tử Việt, tâm thần cũng phẫn nộ đến cực điểm, lập tức xoay người, thi triển pháp bảo xông tới!
Một kiếm vừa rồi của Phương Nguyên thật sự khiến mọi người sợ hãi.
Bọn họ vốn là định dựa vào võ pháp chế địch, nhưng nhìn thấy kiếm đạo của Phương Nguyên, lại còn động được võ pháp gì nữa?
- Động võ pháp cái con mẹ ngươi...
Nhớ tới lời dặn dò của lão tổ Kim gia, bọn họ liền không nhịn được mà há miệng chửi to.
Kiếm đạo của người so với thần thông còn mạnh hơn, ngươi lại bảo chúng ta đọ võ pháp với hắn?
Bởi vậy, bọn họ không hẹn mà cùng đồng thời cất đi binh khí, đều tự thi triển pháp bảo và thần thông mà mình am hiểu.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại cũng ném đi kiếm trong tay, lại bấm pháp ấn, quanh người lôi pháp nổi lên, hóa thành một mảng lôi hải.
Lôi Linh Chu Tước, Lôi Linh Thanh Lý Lôi Linh Bất Tử Liễu lại hiển hóa, càn quét tứ phương.
Mà bản thân hắn thi tay phải cầm kiếm, tay trái Ngũ Sắc Bảo Phiến, đạp hư không, từ xa nghênh đón mấy vị Kim Đan!
- Không tốt!
Mấy vị Kim Đan đó thấy thế tới của hắn hung mãnh, trong lúc cấp thiết vội vàng tránh ra bốn phía, chỉ có một người chạy hơi chậm một chút, chưa ra được mười trượng liền chỉ thấy chung quanh lôi quang lấp lánh, lại đã bị cành liễu của Bất Tử Liễu cuốn lấy, sau đó bị Lôi Linh Chu Tước xé thành hai nửa...