Mà ba vị Kim Đan còn lại thì hốt hoảng như chó nhà có tang, vội vàng chạy trốn ra trăm trượng.
Cũng không chỉ là bọn họ, chư vị thiên kiêu bao gồm cả Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo ở bên trong, cũng sớm đã thối lui đến ngoài trăm trượng quan chiến.
Phương Nguyên xoay người, hạ xuống một ngọn núi, khép lại Ngũ Sắc Bảo Phiến, bễ nghễ nhìn chung quanh, thấy phạm vi trăm trượng trong Bát Hoang Sơn đã không có một bóng người, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn về phía hướng tây nam.
- Kim Lão Thái Quân, ngươi lần này lại tính sai rồi, giờ nên đến phiên ta xuất thủ rồi chứ?
...
...
Mà lúc này, ngoài bí cảnh, Kim Lão Thái Quân đang nhắm hai mắt dưỡng thần bỗng nhiên trong lòng cả kinh, mở mắt ra, nàng ta có chút lo lắng nhìn về phía bí cảnh, trong lòng thầm nghĩ:
- Lần trước có loại dự cảm không tốt này đã là bao nhiêu năm trước rồi?
- Giết hắn...
Mắt thấy Phương Nguyên không ngờ thực sự dọn sạch trong phạm vi trăm trượng của Bát Hoang Sơn, các tu sĩ ở ngoài trăm trượng lập tức mắng thầm những người vừa xuất thủ đó vô dụng, lại thầm hận những người bên cạnh mình không ngờ lại nhát gan như vậy, tùy ý để Thiên Đạo Trúc Cơ ngông cuồng bá đạo, không ngờ không ai xuất thủ trị hắn, một đại hán dáng người hùng tráng không nhịn được bỗng dưng hô to một tiếng, muốn cổ động chiến ý của người xung quanh.
Nhưng người ở chung quanh nghe vậy, lại ai nấy đều nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngốc, không có một ai nhúc nhích.
Cũng là Phương Nguyên nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt nghiêm lại, từ xa nhìn hắn.
Mọi người ở chung quan đại hán đó lập tức biến sắc, rào rào lui về phía sau, đẩy hắn lên trước.
Đại hán này sợ tới cả người run rẩy, xấu hổ cười nói:
- Khà khà, ta nói đùa thôi...
...
- Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Ba vị Kim Đan còn lại nhìn thấy một màn này, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh toát, lạnh giọng nói:
- Kẻ này thần thông mạnh mẽ, kiếm đạo càng đáng sợ hơn, mấu chốt là hắn nắm rõ trận pháp như lòng bàn tay, nếu đánh nhau, liền biết chiếm trước góc chết, đoạn tiên cơ của người ta, dưới tình huống như vậy, người có nhiều tới mấy cũng không thể thực sự vây khốn của hắn, ngược lại là thành chen chúc ở một chỗ, bó tay bó chân, không phát huy ra được thực lực...
Tên còn lại quát khẽ:
- Trừ phi có vị thiên kiêu nào đó có thể chính diện cầm chân hắn, sau đó thì mọi người ùa lên.
Những Kim Đan này dù sao cũng có cảnh giới cao hơn, nhìn chuyện thấu triệt, rất nhanh liền phân tích ra nguyên nhân.
Đó chính là, chung quanh Bát Hoang Sơn này người tu hành tuy đông đúc, cao thủ cũng không ít, nhưng căn bản không thể bằng vào cục diện trước mắt mà vây giết được Phương Nguyên, thần thông của Phương Nguyên mạnh mẽ, liền đã định trước là không ai có thể giáp mặt chống lại hắn, mà kiếm đạo của hắn lại cũng kinh người, cũng đại biểu cho thân pháp của hắn nhất định không kém, lại có thể gặp vây thoát vây, lúc nào cũng cướp được tiên cơ, đẩy đối thủ vào trong góc chết.
Trận lý, tìm căn nguyên tra nguồn gốc, chính là lợi dụng thế thiên địa, sức con người.
Từng có người khảo chứng, ngọn nguồn sớm nhất của đạo trận thuật, chính là các tổ tiên thời kì thái cổ tham ngộ đối với "bao vây và phá vây".
Bởi vậy, trận sư cao minh hoàn toàn có thể dùng ít người mà bao vây lại nhiều người.
Mà ngược lại đương nhiên cũng rất hữu dụng, chính là khiến nhiều người không thể vây được ít người.
Phương Nguyên chính là như vậy, nhìn thì vô ý, nhưng kì thực lại chiếm trước tiên cơ khắp nơi, căn bản không thể bị người ta vây công.
Nếu hắn cứ thành thật đứng ở tại chỗ, tùy ý để người chung quanh từ bốn phương tám hướng xông lên, chỉ đè thôi cũng có thể đè chết hắn rồi.
Hiện giờ, mấy vị Kim Đan này chính là đau đầu như vậy, bọn họ không phải không vây chết được Phương Nguyên, mà là căn bản không vây được.
- Trừ phi, tìm được một người thực lực không thua hắn, cho dù là hơi yếu hơn hắn một chút, nhưng ít nhất cũng có thể chính diện chống lại hắn.
Một vị Kim Đan khác quát khẽ:
- Trước tiên cứ cuốn lấy hắn đã, sau đó mọi người đều ùa lên, đại sự có thể thành!
- người như vậy, đi đâu mà tìm?
Hai người khác nghe thấy vậy lại đều cười khổ, đạo lý thì ai cũng biết, nhưng muốn làm được thì lại đâu có dễ dàng?
- Đáng giận, những kẻ được gọi là thiên kiêu này...
Một vị Kim Đan trong đó ánh mắt lạnh lùng, hung hăng nhìn quét qua đám người Tô Văn Hương, thầm nghiến răng.
Bọn họ áp chế tu vi, nếu luận về tạo nghệ võ pháp, có lẽ so với những người cảnh giới Trúc Cơ này thì mạnh hơn một chút, nhưng luận về thần thông, lại không dám nói mạnh hơn được Phương Nguyên, dù sao Phương Nguyên tu luyện là thần quyết Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, bọn họ làm sao có thể chống lại?
Một khi như vậy, cũng chỉ có thể hy vọng vào vây công!
Nhưng đáng giận là, nơi này thiên kiêu không ít, không ngờ một người có thể chính diện chống lại Phương Nguyên cũng không có.
Không phải thật sự không làm được, mà là không dám đi làm!
Tiểu thiên kiêu của Đổng gia đó đã trực tiếp quỳ xuống, chiến ý hoàn toàn không còn, Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương thì bị Phương Nguyên đó đuổi giết cho chật vật không thôi, đầu cũng không dám ngẩng lên, mà trừ hai người bọn họ ra, thiên kiêu trong sân cũng còn có không ít, nhưng lúc này, không ngờ ai nấy đều ẩn núp, chỉ đang âm thầm nhìn trộm, không ngờ không có một au dám nhảy ra...
- Khương công tử, ta không phải nghe nói ngươi vẫn muốn mượn Thiên Đạo Trúc Cơ để thành danh à?
Mà lúc này, cách đó không xa, cũng có một số người cảnh giới Trúc Cơ nhìn ra vấn đề của thế cục, lại cũng đều ôm tâm tư riêng, nữ tử kiều diễm mặc váy đen, hai chân thon dài đó lúc này đang cười khanh khách nhi về phía Khất Nhi tay cầm gậy trúc màu xanh, sau đó chỉ vào Phương Nguyên nói:
- Ngươi xem hắn lúc này hung ác điên cuồng vô tận, nếu ngươi xuất thủ bắt hắn, thế chẳng phải là sẽ có thanh danh rất lớn à?