Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

- Ài...   

             Khất Nhi đó nghe vậy, lại thở dài một tiếng, chỉ vào đám người xung quanh, nói:   

             - Ngươi nhìn thử đi, ở đây có bao nhiêu người đang chờ nhặt tiện nghi, vị lão huynh họ Phương này lấy một địch mấy ngàn, đã đủ thiệt thòi rồi, nếu ta lúc này xuất thủ, chiếm đại tiện nghi như vậy, cho dù có thể hạ được hắn, các ngươi cảm thấy ta đây là đang giúp hắn thành danh, hay là hắn đang giúp ta thành danh?   

             Nữ tử váy đen "chậc chậc" mấy tiếng, lắc đầu, lại hướng ánh mắt về phía Tô Văn Hương cách đó không xa, thấp giọng cười nói:   

             - Vị Tô Thánh Nữ này thì sao? Ngươi vừa rồi đã mất hết thể diện, ta biết ngươi vẫn còn một thanh kiếm chưa dùng, vì sao không mau dùng đi.   

             Tô Văn Hương lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói:   

             - Ngươi là người phương nào?   

             Nữ tử váy đen đó cười nói:   

             - Ngươi cũng không cần thiết phải nhận ra ta, ta nhận ra ngươi là được rồi.   

             Tô Văn Hương hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình, nói:   

             - Kiếm này mà ra, hoặc là hắn chết, hoặc là ta chết, ngươi cảm thấy ta có nên đánh cược như vậy không?   

             Thiếu chủ Khương gia đó bỗng nhiên cười cười nhìn về phía nữ tử váy đen, nói:   

             - Ta cảm thấy thực lực của ngươi cũng không thấp, vì sao không ra tay?   

             Nữ tử váy đen đó liếc một cái đầy phong tình vạn chủng, nói:   

             - Ta không ghét hắn, còn hơi thích nữa.   

             Khất Nhi đó ngoáy ngoáy mũi, cười lạnh nói:   

             - Lẳng lơ!   

             ...   

             - Đừng hy vọng vào bọn họ...   

             Mà lúc này, mấy vị Kim Đan đó cũng đều đã thấy rõ thế cục, ánh mắt lạnh lùng, một người trong đó nói:   

             - Bọn họ không dám đánh cược, nếu không ra tay, còn có thể giữ được cái danh thiên kiêu của mình, nếu thua, vậy chính là kết cục bị vô số người nhạo báng!   

             Có một người khác hừ lạnh nói:   

             - Trải qua trận chiến này, bọn họ còn mặt mũi nào mà tự xưng thiên kiêu?   

             - Hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?   

             - Tiếp tục cầm chân hắn, tiêu hao dần với hắn, ta cũng không tin pháp lực của hắnlà vô cùng vô tận...   

             Trong lòng mấy người đã có chủ ý, liền cũng khơi dậy tiểu tâm tư triền đấu, thu hồi một bầu sát ý, cược vào sự kiên nhẫn vô tận.   

             Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên trên đỉnh mũi thở hắt ra một hơi.   

             Thần thức của hắn nội liễm, cũng có thể cảm giác tu vi pháp lực trong lôi hồ, trên đạo cơ, trong cơ thể.   

             Từ khi ra khỏi Tử Vụ Hải, liên tục đại chiến, hắn thế không gì sánh được, nhưng tiêu hao đối với pháp lực bản thân lại cũng không ít.   

             Mà hiện giờ, hắn thấy người chung quanh đều từ xa nhìn chằm chằm mình, mạch nước ngầm dũng động, làm sao còn có thể không đoán được tâm tư của bọn họ?   

             Có điều phát hiện này cũng khiến hắn hơi cười lạnh...   

             - Đều bình tĩnh như vậy à?   

             Tâm niệm vừa định, lập tức xông lên trước:   

             - Vậy ta sẽ khiến các ngươi phải sốt ruột một chút là được!   

             Hắn vừa lướt tới, tốc độ trong nháy mắt liền đề thăng tới cực điểm, một thân áo xanh đóng gió bay phần phật, dưới chân Lôi Linh Chu Tước hiện ra, đẩy ra lôi quang thành mảng, giống như một mảng lôi vân xông ra.   

             - Hắn muốn liều mạng à?   

             - Chớ có đón đỡ, né tránh trước đã.   

             - Tránh đi phong mang, triền đấu với hắn.   

             Những tu sĩ cản trước người hắn nhìn thấy một màn này, đồng loạt kinh hãi.   

             Đến lúc này, phàm là người có chút đầu óc đều nghĩ tới triền đấu với Phương Nguyên, tiêu hao pháp lực của hắn, vừa thấy Phương Nguyên xông tới, còn tưởng rằng hắn muốn liều mạng với mình, chém được người nào hay người nấy, không ai muốn thành quả trứng xui xẻo, lập tức tản ra bốn phương tám hướng, ai nấy tế ra pháp bảo bảo vệ trước người, nghĩ có đánh chết thì mình cũng không làm chim đầu đàn.   

             Mà người ôm loại tâm tư này rất nhiều, cũng xuất hiện một màn kỳ lạ.   

             Phương Nguyên đằng vân mà đến, vô số người ở đằng trước đều tản ra, nhất là ở ngoài Bát Hoang Sơn trăm trượng, vẫn đang có không người vây quanh, đông nghìn nghịt một mảng, nhưng lúc Phương Nguyên vừa đến gần, lại rào một cái tản ra, tránh ra một con đường.   

             Thậm chí còn có người kêu to:   

             - Chúng ta ở ngoài trăm trượng mà, ngươi phải giảng đạo lý chứ.   

             Nhưng không ngờ, Phương Nguyên thấy bộ dạng này của bọn họ, chỉ cười lạnh một tiếng, liền từ trong lỗ hổng này xông ra ngoài.   

             - Hắn... Hắn đây là muốn làm gì?   

             Những người vội vàng né ra lúc này mới ý thức được Phương Nguyên không có hứng thú đối với bọn họ, ai nấy đều thần sắc kinh ngạc.   

             - Muốn chạy trốn à?   

             - Nơi này chính là Thông Thiên Bí Cảnh của Kim gia, hắn có thể trốn được đi đâu?   

             Vô số niệm đầu từ trong lòng dâng lên, tuy khó hiểu, nhưng vẫn vội vàng đáp mây bay về phía Phương Nguyên.   

             Mà Phương Nguyên xông ra khỏi Bát Hoang Sơn, liền một khắc cũng không ngừng, cấp tốc bay về hướng nam, Bát Hoang Sơn ở góc đông bắc bí cảnh, mà từ đây đi về phía nam, chỉ hơn trăm dặm liền đã có thể từ xa nhìn thấy kim quang chói mắt nối thẳng thiên địa, đó chính là một trong ba cây kim trụ (trụ vàng) phía đông cắm trong Thông Thiên Bí Cảnh này, vạn năm dài lâu vẫn thủy chung cắm ở đó, không có nửa phần dao động!   

             Mà lúc này, Phương Nguyên lại cưỡi mây mà đến, tốc độ một khoảnh khắc cũng không ngừng, va lên trên kim trụ.   

             - Hắn... Hắn đây là...   

             Có tu sĩ ở xa xa đằng sau nhìn thấy một màn này, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.   

             Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên liền đã xông tới gần kim trụ, hung hăng va tới.   

             Ầm một tiếng, kim trụ hơi lay động một chút, thiên không của bí cảnh, giống như cũng theo đó mà lay động.   

             - Hắn điên rồi à?   

             Sau lưng Phương Nguyên, vô số người lộ ra ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm.   

             Cũng có người hét lớn:   

             - Đó là mười hai Thông Thiên Kim Trụ, không thể, hắn sao có thể...   

             Nhưng một câu này còn chưa dứt, liền thấy Phương Nguyên mượn lực va chạm đó, thân hình lại phóng lên cao, lạnh lùng nhìn về phía kim trụ.

Advertisement
';
Advertisement