Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Nhưng, nói thì nói, lại vẫn vững như Thái Sơn, không có nửa điểm ý tứ muốn đi tìm người.   

             Mà sắc mặt Kim Lão Thái Quân thì trầm xuống, bỗng nhiên nói:   

             - Nói đi!   

             Vị Thôi gia trưởng lão kia cười một tiếng, trong âm thầm một đạo thần niệm bay ra, đưa cho Kim Lão Thái Quân.   

             - Bốp!   

             Kim Lão Thái Quân xem xong nội dung trong một đạo thần niệm đó, bỗng nhiên biến sắc, thậm chí lộ ra có chút vặn vẹo, giống như một tòa núi lửa sắp bộc phát ra, nhưng đến cuối cùng, lại vẫn chậm rãi gật đầu:   

             - Được, ba thành thì ba thành!   

             Dứt lời, nàng ta lại trầm mặc một hồi, giống như đang bình ổn nộ khí.   

             Lại qua một lúc, mới lạnh lùng nói:   

             - Để hắn đến đây đi!   

             - Vãn bối đến!   

             Cũng đúng vào lúc này, trong đám người bỗng nhiên có một người đi ra, khẽ cười nói.   

             Người xung quanh lập tức đều hướng ánh mắt về phía hắn, lại thấy người đó trên người mặc áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, dáng người gầy yếu, tóc dùng một sợi dây buộc lại, nhìn thì rất bình thường, lúc trước hắn ở trong đám người, không ai nhìn ra hắn có chỗ nào đặc biệt, ngay cả với tu vi của Kim Lão Thái Quân cũng dường như có chút xuất hồ ý liệu, khi nhìn thấy hắn, rõ ràng là ánh mắt hơi lạnh xuống.   

             - Người này... Chẳng lẽ chính là vị đó của Vạn Linh Thôi gia.   

             - ... Vô địch trong cùng thế hệ, Thiên Đạo Trúc Cơ!   

             Thanh âm ồn ào của người xung quanh bỗng nhiên thấp xuống, đều lén quan sát nam tử áo bào trắng đó.   

             Nhưng vừa nhìn một cái, lại cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì vừa nhìn một cái, giống như nam tử đó không tồn tại vậy.   

             Lại dụi dụi mắt nhìn tiếp, thì phát hiện hắn vẫn đứng đó, tựa hồ là mình bị hoa mắt rồi.   

             - Thỉnh an lão thái quân...   

             Sau khi nam tử áo trắng đó đi ra, nhẹ nhàng cúi người với Kim Lão Thái Quân.   

             Kim Lão Thái Quân quan sát hắn, vẻ mặt rất phức tạp, nhìn rất lâu, mới thấp giọng nói:   

             - Hảo hài tử!   

             Mà nam tử áo trắng này cũng không nói nhiều, chỉ nói khẽ:   

             - Ta sẽ phân ưu cho lão thái quân!   

             Dứt lời, lại quay đầu thi lễ với Thái Hư tiên sinh, sau đó xoay người, chậm rãi đi đến hư không.   

             Người tu hành, cũng có năng lực đạp gió, nhưng hắn lại là thật sự đang đi.   

             Giống như, trong hư không đó có một bậc thang vô hình vậy, từng bước một đi tới.   

             Cho tới khi bóng lưng của hắn biến mất ở lối vào bí cảnh, chung quanh vẫn là một mảng yên lặng.   

             Dường như có một thứ gì đó khiến người ta cảm thấy áp lực, vẫn lưu tại ở chung quanh đây, chưa tan đi.   

             - Tức chết ta mà...   

             Cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên.   

             Mọi người trong sân vẫn đang đắm chìm trong sự ngưng trọng vì Thiên Đạo Trúc Cơ của Thôi gia xuất hiện, lập tức bị tiếng hét này khiến cho giật bắn mình, đều mặt mày tức giận quay đầu lại nhìn, sau đó lại đồng thời ngẩn ra, lại thấy người vừa lên tiếng không ngờ là một vị quản sự dẫn theo một đám nô bộc hầu hạ hầu hạ người trong núi, hắn lúc này đang tức giận bất bình chống nạnh, vẻ mặt hầm hừ.   

             Bầu rượu đang cầm trong tay ầm một tiếng ném xuống đất, chỉ vào Phương Nguyên trong hư không đó, quát to:   

             - Tiểu bạch kiểm áo xanh đó không phải chỉ là Kim gia chúng ta nợ chuyện lôi pháp chưa kịp đưa cho ngươi thôi à à, ngươi không ngờ trước tiên là bắt tộc nhân của Kim gia, sau đó thì đạp đổ mười hai kim trụ, khinh Kim gia ta không có người à? Hôm nay ta cho dù cho liều cái mạng này, cũng phải tiến vào giáo huấn ngươi một chút...   

             Dứt lời, không ngờ thật sự từ bên cạnh đoạt lấy một thanh kiếm, căm giận chui vào trong hư không.   

             Lần này thực sự quá đột ngột, liền ngay cả ba vị lão tổ Kim gia đang thủ vệ cũng không có phản ứng, liền để hắn xông vào trong bí cảnh.   

             - Có chuyện gì thế?   

             Người xung quanh thấy vậy lại trầm mặc, thần sắc cũng có chút cổ quái.   

             Qua một lúc, mới có chút xấu hổ khen ngợi:   

             - Không tồi, hạng nô bộc của Kim gia, cũng có sự cứng cỏi như vậy.   

             - Chủ nhục thần chết, trung can nghĩa đảm, Kim gia môn phong, thật sự đáng kính đáng khen...   

             - ...   

             - ...   

             Có điều sau khi khen xong, lại cũng chẳng có ai bận tâm, hứng thú vẫn quay về tới trên người Thiên Đạo Trúc Cơ của Thôi gia.   

             Lập tức lại châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận.   

             - Như vậy vậy trong bí cảnh này liền có hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ phải không?   

             - Hai Thiên Đạo Trúc Cơ tranh phong, đây đúng là trăm năm khó gặp, lần này chúng ta có nhãn phúc rồi.   

             Ngay cả ở trên ngọn núi bên trái, Tiên Minh Tuần Tra Sứ cũng có chút do dự, hắn nhìn nhìn Thái Hư tiên sinh với vẻ thăm dò, thấp giọng nói:   

             - Tôn thượng, hai Thiên Đạo Trúc Cơ giao thủ, chỉ sợ tất có một người tổn hại, chúng ta có cần xuất thủ, ngăn cản hai người bọn họ không?   

             - Hai?   

             Vị Thái Hư tiên sinh đó nghe vậy, lại cười ha ha, nói:   

             - Đâu có phải chỉ hai, ít nhất cũng là bốn...   

             - Ma đầu này, hắn... Hắn có biết mình đang làm gì không?   

             - Hắn... Hắn là người điên, nhất định phải giết hắn!   

             Lúc này trong bí cảnh, trên Bát Hoang Sơn, Phương Nguyên đã trở về, bình tĩnh ngồi xếp bằng, mặt không biểu tình, giống như là chưa có gì phát sinh, nhưng ở ngoài Bát Hoang Sơn, lại đã là đám đông sôi sục, một đám người tu hành lửa giận ngút trời, chạy tới vấn tội. Không biết có bao nhiêu người đều đang căm giận lớn tiếng gào thét, còn muốn tế pháp bảo lên không trung, tùy thời muốn đánh đánh tới vậy.   

             Mà nhìn người xung quanh đang tình cảm quần chúng phẫn nộ, Phương Nguyên vẫn lại bất động thanh sắc, chỉ bình tĩnh ngồi ở đó, nhắm mắt dưỡng thần.   

             Đối với tiếng quát mắng của người xung quanh, coi như không nghe thấy.   

             Cho tới khi có một người to gan lớn mật, đột nhiên xông vào trong Bát Hoang Sơn trăm trượng mà chỉ vào mũi hắn há miệng chửi to, Phương Nguyên mới đột nhiên mở mắt, một đạo phi kiếm màu xanh trong phút chốc từ bên cạnh bay ra ngoài trăm trượng!

Advertisement
';
Advertisement