- Vù.
Phi kiếm vừa đi đã quay về, bồng bềnh bên cạnh Phương Nguyên, yên lặng bất động.
Mà tu sĩ xông vào trong trăm trượng đó thì đứng ngây ra tại chỗ, ra sức dùng tay ôm yết hầu của mình.
Sau một lúc, trong cổ họng có máu phun ra, một cái đầu lăn xuống đất.
Rầm...
Chung quanh bỗng nhiên im lặng, tất cả tiếng mắng chửi đều nuốt lại vào trong bụng.
Một số người vừa rồi đã bước vào trong phạm vi trăm trượng, cũng vội vàng lui lại, chén nhau tới người ngã ngựa đổ.
- Đừng có lắm lời làm phiền tới ta!
Phương Nguyên cho tới lúc này, mới lạnh lùng nhìn về phía xung quanh, nói:
- Đây là ân oán của ta và Kim gia!
- Kim gia một ngày không cho ta lôi pháp, ta sẽ một ngày không để bọn họ sống yên...
- Ngày đầu tiên, ta kéo đổ một kim trụ, ngày hôm sau kéo đổ hai cây, ngày thứ ba thì kéo đổ ba cây...
Những lời này của hắn giống như là thông điệp cuối cùng, lạnh lùng truyền khắp nơi.
Các tu sĩ nghe thấy vậy, lập tức hốt hoảng, thế vẫn chưa xong à?
Vừa rồi đập đổ một cây kim trụ, đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, thiên không phía đông dường như đã thấp hơn rất nhiều.
Nếu lại đánh sập thêm hai cây, có quỷ mới biết sẽ phát sinh chuyện gì?
- Ngươi đủ rồi...
Nhưng cũng đúng vào lúc này, ngoài Bát Hoang Sơn, lại thấy một mảng mây trôi bốc hơi, mấy đạo thân ảnh lộ ra, bao gồm cả Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương ở bên trong, còn có mấy vị thiên kiêu lúc trước vẫn trốn trong chỗ tối âm thầm quan sát, lại không thực sự xuất thủ với Phương Nguyên, lúc này đều đã không nhịn được, sắc mặt có chút âm trầm thậm chí là nghĩ mà sợ nhìn Phương Nguyên...
- Trong bí cảnh này có bao nhiêu người, ngươi kéo đổ mười hai kim trụ, là muốn hại chết tất cả mọi người à?
Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương vẻ mặt tức giận, hướng về phía Phương Nguyên mà quát lên.
Mấy thiên kiêu khác, sắc mặt cũng đều có chút ngưng trọng, ánh mắt nhìn Phương Nguyên vô cùng bất thiện.
Bất kể là như thế nào, cách làm kéo đổ mười hai kim trụ của Phương Nguyên đều rất ác độc, một khi không ổn, tất cả mọi người đều phải chết!
- Hại chết mọi người?
Mà Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu không muốn chết, vậy sao không rời khỏi bí cảnh đi?
Tô Văn Hương lập tức á khẩu không nói được gì, sắc mặt cũng có chút xấu hổ...
... Không phải vì giết ngươi lấy phần thưởng của Kim Lão Thái Quân thì ai muốn ở lại đây chứ!
... Có quỷ mới biết bí cảnh sau khi bị sập bao nhiêu kim trụ thì sụp đổ!
- Đó đều là người muốn mạng của ta...
Mà lúc này, trong mắt Phương Nguyên cũng nổi lên hàn ý, cười lạnh nói:
- Vậy hại chết thì có làm sao?
Tô Văn Hương giận dữ:
- Ngươi.
Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy miệng của Thiên Đạo Trúc Cơ này cũng rất lợi hại, nói không lại hắn.
Hơn nữa người ta có vẻ như cũng không phải đang cường từ đoạt lí, quả thật là chiếm đạo lý...
- Lúc này đi thì vẫn còn kịp!
Phương Nguyên cuối cùng nói hai câu như vậy, rồi nhắm hai mắt lại, âm thầm dưỡng tức.
Nói cũng đã nói đến nước này rồi, tất nhiên không cần phải nói thêm nữa.
- Giết hắn, nhất định phải giết hắn, người này tâm tính quá ngoan tuyệt, chuyện gì dám làm!
Mà ở ngoài Bát Hoang Sơn, không biết có bao nhiêu người cúi đầu hô to, hung hăng nhìn Phương Nguyên.
Nhưng người phụ họa cũng không ít, lại không ai dám bước vào trong Bát Hoang Sơn trăm trượng.
Bất kể sát ý trong lòng có đậm tới mấy, lúc này lại không có ai muốn làm chim đầu đàn cả.
Cho dù là ba vị Kim Đan được Kim gia bí mật ra lệnh tiếng vào, lúc này cũng lòng đầy áp lực, đã thương lượng rất nhiều biện pháp, nhưng lại không ai nắm chắc, trong nhất thời, không ngờ là lâm vào thế cục giằng co.
Hiển nhiên thời gian cứ từng giây trôi qua, thực sự phải chờ tới lúc lại kéo sập hai cây kim trụ à?
- Ha ha, chư vị tiền bối, đồng đạo, các ngươi vẫn để mặc thằng ôn này ngông cuồng à?
Mà lúc này, đã có người đứng dậy, nhẹ lay động chiết phiến, một thân áo bào trắng, là công tử Thôi Vân Hải của Thôi gia.
- Thôi công tử có chỉ bảo gì?
Người ngoài thấy hắn, sắc mặt đều âm tình bất định, có người cười lạnh nói một tiếng.
Thôi Vân Hải này thực lực không tính là nhất lưu, nhưng gia thế lại lợi hại, cũng coi như là một đặc thù trong bí cảnh này.
- Rất đơn giản, liên thủ thôi!
Thôi Vân Hải cũng hơi cười lạnh, nói:
- Kẻ này sở trường về trận thuật, chiếm trước tiên cơ khắp nơi, khiến người không vây được hắn, nhưng biết trận thuật cũng không chỉ có một mình hắn, theo ý ta, chúng ta chỉ là trận thế quá loạn, đều mạnh ai nấy đánh, cho nên mới để hắn thừa sơ hở, hiện giờ chỉ cần bày binh bố trận, tiến thối có trật tự, mấy vị thiên kiêu lại ở bên cạnh kiềm chế, các đại môn phái đè ép không gian, lo gì không bắt được hắn?
Mọi người nghe thấy Thôi Vân Hải nói cũng có lý, liền đều cúi đầu trầm tư, thầm tính toán trong lòng.
Có người hỏi:
- Vậy thù lao giết kẻ này.
Thôi Vân Hải bốp một tiếng khép quạt trong tay lại, cười lạnh nói:
- Việc đã đến nước này, ai cũng đừng hòng độc chiếm những lợi ích đó, nếu không càng sốt ruột tranh cướp lại càng không vây được hắn, theo ý ta, nên do ba vị tiền bối Kim Đan này cùng với Thôi gia ta làm người chứng kiến, trước tiên cùng ra tay bắt kẻ này, rồi khi đến cuối cùng, theo công lao xuất thủ của các phương mà chia đều...
- Đồng ý!
- Nên làm như vậy!
- Những lời này của Thôi gia công tử cuối cùng cũng chỉ ra chỗ mấu chốt!
Người Chung quanh liên tiếp đáp ứng, không ngờ là không ai có dị nghị gì.
Ngay cả những tiểu thiên kiêu tự giữ thân phận, không tham dự thảo luận cũng đều như vậy.
Một là sự thật đã chứng minh, mạnh ai nấy chiến, quả thật là không vây được Phương Nguyên.