Thứ hai ba vị không nói đến ba vị Kim Đan, danh hào của Trung Châu Thôi gia vẫn có thể khiến người ta an tâm.
- Được, vậy theo ý ta bày trận thế.
Trong lòng Thôi Vân Hải vui lắm, lập tức thích thú mười phần, gì mà "tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ", gì mà "bịt đường trước, cắt đầu sau" vân vân… đều chỉ rõ, thế lực tiên môn các phương liền bắt đầu thầm điều động, chiếm địa thế các phương...
- Phương tiểu ca, những người đó giống như lại đang làm cái quỷ gì thế?
Quan Ngạo ôm Toan Nghê ngáp dài, trong lúc vô ý quay đầu nhìn, nhỏ giọng nói với Phương Nguyên.
- Bọn họ đang bày trận!
Mắt Phương Nguyên cũng không buồn mở, thản nhiên đáp lại một câu.
Quan Ngạo nghe vậy, sắc mặt hung ác, cầm đại đao nói:
- Ta đi giết bọn họ!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không cần, trận pháp không phải là lý luận suông!
Thời gian lưu chuyển, đã loáng thoáng một ngày trôi qua, lại thấy ngoài Bát Hoang Sơn, sớm đã thay đổi thành bộ dạng khác. Không còn là bộ dạng hỗn loạn lúc trước, ngược lại là bố trí có trật tự, sát khí hừng hực, vây chặt không gian xung quanh Bát Hoang Sơn.
Vô số đạo khí cơ từ xa bắn tới, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, không khí túc sát, chạm cái là nổ ngay...
- Thời gian tới rồi!
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía nam.
- Xôn xao...
Vừa thấy hắn đứng dậy, ngoài Bát Hoang Sơn lập tức là một mảng đám đông dũng động:
- Hắn đứng dậy rồi!
- Đừng gấp, ai giữ vị trí nấy, nhất định phải vây chết hắn...
- Chết đến nơi rồi, sợ gì hắn?
Những tiếng hô to vang lên, trấn ở bốn phương tám hướng, khí thế hừng hực phóng lên cao.
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên đã bước ra khỏi ngọn núi của Bát Hoang Sơn, ở trước người hắn, ngoài trăm trượng, trận thế do một đám người dựng lên, tầng tầng lớp lớp, đầu người lố nhố, giống như một bức thường sắt, mấy trăm tu sĩ lòng tin tràn đầy, bày trận thế chờ quân địch.
Mà trong đám người, Thôi Vân Hải khép chiết phiến, ở đáy mắt có tinh quang chớp động:
- Trong bí cảnh thiên kiêu vô số...
- ... Nhưng cuối cùng giết ngươi vẫn là ta!
Suy nghĩ này còn chưa hiện lên hết, hắn liền nhìn thấy, Phương Nguyên bước ra một bước, đồng thời thuận tay tung ra một vật.
Vật đó nhìn thì giống như một hòn đá nhỏ, nhưng lúc rời tay bay ra, không ngờ lập tức không ngừng biến to, trong nháy mắt, liền đã đến trên đỉnh đầu bọn họ, cũng đã biến thành giống như một ngọn núi lớn, kéo theo hung phong vô tận đập xuống.
- Con mẹ nó...
Các tu sĩ xung quanh đều ngây ra một thoáng, ánh mắt hoảng sợ.
Ý chí vừa dâng lên lập tức lại ném ra ngoài chín tầng trời, các tu sĩ hô to một tiếng rồi bỏ chạy.
Trận thế gì, bố trí gì, hoàn toàn mặc kệ.
Có điều chạy rất nhanh, lập tức liền trốn ra mấy trăm trượng, đầu cũng không dám ngoảnh lại, nhưng những người ở giữa trận pháp thì lại bị người chen trái phải, trốn cũng cũng không thể trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn trong không trung, một ngọn núi nguy nga hạ xuống.
Ầm ầm...
Đại địa run rẩy, máy bắn tung tóe!
Trận pháp phòng ngự dày đặc đó lập tức liền bị ngọn núi ra một lỗ hổng.
Mà Phương Nguyên thì phi thân đến, đập Bát Hoang Thạch, người vặn một cái, áo xanh phồng lên, tóm tới Thôi Vân Hải trong đám người.
- Làm cái gì thế?
Lúc nhìn thấy Phương Nguyên đứng dậy, Thôi Vân Hải vốn cũng là lòng tin tràn đầy, lúc này lại trực tiếp trợn tròn mắt.
Hắn vốn định mượn cơ hội đấu trận pháp với Phương Nguyên, cũng để thể hiện ra một chút thủ đoạn của mình.
Không ngờ người ta trực tiếp dùng pháp bảo phá trận, thủ đoạn thô bạo đến cực điểm, hơn nữa cũng tàn nhẫn đến cực điểm.
Ngọn núi đó ép xuống, rốt cuộc chết mất bao nhiêu người.
Trong lòng vừa lo vừa tức, lúc đang muốn há miệng chửi to, lại chợt thấy Phương Nguyên đã đến trước mắt.
Tâm tình vừa lo vừa tức đó lập tức biến thành vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, xoay người bỏ chạy:
- Chư vị thiên kiêu cứu ta...
Theo tiếng kêu to của hắn, phía sau cũng cũng có mấy đạo thân ảnh, vội vàng lao về phía Phương Nguyên, trong đó có hộ đạo lão giả của Thôi gia, có ba vị Kim Đan, có Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, cũng có mấy vị thiên kiêu khác, bọn họ vốn đều ở phía sau đại trận, thời cơ động, không ngờ Phương Nguyên lại trực tiếp tế ra Bát Hoang Thạch phá đại trận, lao thẳng ra ngoại vi đại trận, phá hỏng tất cả bố trí.
Có điều, nếu hắn trực tiếp xông ra, vậy thì cũng thôi, nhưng hắn không ngờ muốn xoay người tới bắt Thôi gia công tử, lại phạm phải một sai lầm lớn, đám người mình chỉ cần tiến lên cầm chân hắn, sau đó những người khác lại ùa lên, vậy thì có thể vây khốn của hắn!
Chỉ là khi bọn họ vừa nghĩ như vậy, lại không lưu ý thấy, trong mắt Phương Nguyên có một loại cảm xúc bực mình.
- Thiên kiêu? Ha ha!
- Cản hắn lại!
Tô Văn Hương nhướng mày, lao thẳng tới, hai đạo phi kiếm, một kiếm hộ thể, một kiếm hoàng quang tăng vọt, từ trên cao đánh xuống.
Mà một tráng hán mặc khôi giáp màu đen, thì bỗng dưng gầm khẽ một tiếng, tay cầm một thanh cự chùy to như cối xay, thân xoay như con con ốc, vung liền một vòng, rồi đập xuống đỉnh đầu Phương Nguyên, có hai vị huynh đệ khác một cao một thấp, nhưng phục sức lại hoàn toàn giống nhau, thậm chí bộ dạng cũng có chút tương tự, một người trong tay cầm trường đao màu lam, một người thì xách thuẫn bài màu đen, trái phải giáp công về phía Phương Nguyên!
Mà ở bên cạnh, thì có mấy đạo thân ảnh đồng thời thi triển thần thông, trong hư không dao động từng trận.
Những người này gần như đều là tất cả nhân vật thiên kiêu hiện giờ tiến vào bí cảnh lần này.
Võ pháp sắc bén, thần thông huyền diệu!
Những người này chỉ có bảy tám người ít ỏi, nhưng vừa ra tay, liền mang đến cho Phương Nguyên áp lực lớn hơn cả ác chiến với mấy trăm người tu hành.