Bởi vì đối với bọn họ mà nói, cái khác không tính, ít nhất mỗi người đều có thực lực đả thương Phương Nguyên.
Chỉ là lúc này, Phương Nguyên đã rất bực mình.
Lần đầu tiên khi thấy những thiên kiêu này, hắn đã có tâm tư muốn đọ sức với đối phương một phen.
Tựa như kỳ phùng địch thủ, tướng gặp lương tài, luôn muốn thử một chút chất lượng của một thân tu vi của mình.
Nhưng đến hiện giờ, hắn liền đã không còn ý tưởng này!
Bởi vì bất kể là Tô Văn Hương vừa rồi vẫn luôn đang lẩn trốn, không dám chính diện đấu pháp với hắn, hay là Đổng Tô Nhi bị mình quát phá đạo tâm, mất hồn mà đi, hay là các thiên kiêu vẫn trốn trong bóng tối, không nắm được cơ hội thì sống chết không không chịu ra tay đó...
Những người này, đều khiến Phương Nguyên rất không hài lòng!
Ý tứ của không hài lòng chính là rất chướng mắt...
- Ngay cả dũng khí đánh một trận chính diện cũng không có, ai cho các ngươi cảm thấy mình có tư cách khiêu chiến ta?
Trong lòng hắn ôm suy nghĩ này, mặt mày đã trở nên lạnh lùng.
Sau đó hắn âm thầm bấm một pháp ấn, trong mắt hiện lên một tia sương mù xanh xanh:
- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!
Theo đạo pháp ấn này được thi triển, pháp lực trong cơ thể hắn trong nhất thời sôi trào giống như là nước sôi, khí cơ quanh người dường như lúc này đề ra gấp mấy lần, nếu nói hắn lúc trước, giống như một cái hồ lớn, bình tĩnh không sóng, ám tàng mãnh liệt, như vậy hiện giờ, cái hồ lớn này đột nhiên trở nên sôi trào, đề thăng tất cả lực lượng đến cực điểm, giống như là núi lửa sắp bạo phát!
- Tử Khí Lưu Vân Quyết...
Quát khẽ một tiếng ở trong lòng, tay trái bấm một pháp ấn, chung quanh lập tức xuất hiện một mảng sương tím, trong chốc lát liền tán ra trong hư không, trong phạm vi mấy chục trượng, đều lộ ra một mảng sương mù mờ mịt, mà mượn sự che giấu của sương mù, thân hình hắn cũng dường như trở nên mơ hồ, khí cơ mờ mịt!
- Âm Dương Ngự Thần Quyết...
Đạo thần thông thứ hai được thi triển, phía sau hắn một đạo thần quang hiện lên, xuất hiện một thần tướng cực lớn.
- Tiểu Thanh Mộng Thuật...
Đạo thần thông thứ ba thi triển, ở giữa trán thần tướng sau lưng, một con mắt dọc mở ra, quang lưu chuyển, bao phủ xung quanh.
- Tính chất của mấy đạo thần thông này hoàn toàn khác nhau, hắn sao lại vận chuyển được như ý như vậy?
Mấy vị thiên kiêu chung quanh thấy một màn này, lập tức kinh hãi.
Bọn họ không chỉ là thực lực không tầm thường, làm việc lại cẩn thận, lần này khi vây công tới, liền vẫn lưu ý lôi pháp của Phương Nguyên, nhưng làm sao mà ngờ được, lần này đánh giáp lá cà, Phương Nguyên không ngờ xuất thủ lại hoàn toàn khác với lúc trước, tuy mấy đạo thần thông hắn hiện tại thi triển so với Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì chưa chắc đã cao minh hơn, chỉ có thể xem như là phạm trù huyền công, nhưng vẫn khiến bọn họ giật nảy mình!
Càng khủng bố hơn là thế vẫn chưa hết.
- Ô Tinh Phược Long Liên...
Hắn trầm giọng quát khẽ, một sợi xích sắt đen nhánh rời tay mà ra, vắt ngang trong không trung, được thần tướng cầm trong tay.
- Âm Dương Giảo Phong Đao...
Một đôi đại đao bay lên không trung, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, trong nháy mắt đã hóa thành mấy trăm đạo ánh đao, dẫn động âm phong đầy trời.
- Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn...
Một tấm thuẫn bài màu đen được Phương Nguyên cầm trong tay trái, chắn ở trước người.
Mà cuối cùng...
Phương Nguyên vốn muốn lấy ra ô che màu đen đó, nhưng nghĩ tới ô này là tà bảo, liền không muốn dùng nữa, lấy ra Ngũ Sắc Bảo Phiến.
Chỉ một chốc Như vậy, người xung quanh quả thực sắp bị dọa tới điên rồi.
- Hắn sao có thể đồng thời điều khiển nhiều pháp bảo như vậy!
- Còn là dưới tình huống thi triển nhiều thần thông như vậy.
Trong mắt các vị thiên kiêu ở đây, điều này quả thực là vượt quá lẽ thường.
Thần thông thì ai cũng biết dùng, nhưng ai có thể đồng thời thi triển nhiều thần thông tính chất hoàn toàn khác nhau như vậy?
Không những không thể thi triển, thậm chí ngay cả tu luyện cũng không thể!
Mà pháp bảo...
Pháp bảo đương nhiên là thứ tốt, nhưng điều khiển pháp bảo cũng cần tâm pháp và pháp lực, ai có thể lập tức tế ra nhiều như vậy?
Đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường mà nói, muốn lấy cũng không thể lấy ra được nhiều như vậy?
- Các ngươi đều có danh thiên kiêu một phương phải không?
Khi bọn họ đang nghĩ tới vấn đề này, thanh âm của Phương Nguyên vang lên:
- Vậy từ hôm nay trở đi, sẽ không còn nữa!
Theo thanh âm vang lên, Phương Nguyên bước nhanh ra ngoài!
Ầm!
Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn cầm trước người, đỡ lấy mấy đạo võ pháp chung quanh, sau đó Ô Tinh Phược Long Liên hoành không, giống như giao long phiên giang đào hải, cuốn ngang ra, mấy vị thiên kiêu chung quanh đều hô lên kinh hãi, vội vàng phi thân tránh né, nhưng không chờ bọn họ đứng lại được, trong hư không, đã là âm phong mãnh liệt, ánh đao liền thành mảng ập tới, cơ hồ là muốn cắt nhỏ cả hư không.
- Không tốt...
Chư vị thiên kiêu cho tới lúc này mới phát hiện mình giống như đã rơi vào trong nước, thân hình vận chuyển cực không linh hoạt, đó là thần thông của Tiểu Thanh Mộng Thuật, mà chung quanh lại có sương tím che lấp, bọn họ không ngờ không phân biệt rõ là đang đấu pháp với ai, lại sẽ từ đâu có công kích ập tới, khi liều hết tính mạng muốn tiến lên cường công, không ngờ lại phát hiện một thần tướng đang ở trên đỉnh đầu lạnh lùng nhìn xuống mình.
Đây đâu phải là bọn họ bao vây người khác, rõ ràng chính là đám người mình bị một mình đối phương bao vây mà.
Tráng hán giáp đen cầm chùy đó bị ánh đao đầy trời xoắn tới, bị băm thành ba bốn khối.
Hộ đạo lão giả của Thôi gia bị quạ đen màu lam đóng băng, sau đó bị Ô Tinh Phược Long Liên xoắn thành mảnh vụn.
Người khác, có người bị thần tướng một quyền đánh bay, có người bị thuẫn sắt đập chết.