Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Vòng vây nhìn thì lạnh lẽo đáng sợ, áp lực cực lớn này cơ hồ trong khoảnh khắc đã tán loạn.   

             Bảy tám vị thiên kiêu trong chốc lát đã chết một nửa, trọng thương mấy người, chỉ có một người đào tẩu...   

             Người đào tẩu là Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, nàng ta vốn tế ra Địa Kiếm công tới Phương Nguyên, lại không ngờ rằng bị thần tướng sau lưng Phương Nguyên tóm được, không ngờ là nắm Địa Kiếm trong tay, ngược chém tới nàng ta, nghênh đón hung uy cuồn cuộn đó, một chốc này Tô Văn Hương cuối cùng vẫn là tâm như đã chết, mượn sự hộ thể của Nhân Kiếm, cứng rắn ăn một đòn, sau đó mượn lực lượng của một kích này mà bay ra ngoài trăm trượng!   

             Đứng ngoài vòng chiến, nàng ta nhìn sương tím như mây đó, máu tươi hộc ra, nàng ta liền bỗng nhiên làm ra một quyết định.   

             Xoay người bỏ chạy, Địa Kiếm cũng không cần!   

             - Có lẽ, một khi bỏ đi, ta sẽ trở thành người thua cuộc trong mắt thế nhân, thậm chí bởi vì ta đã đánh mất Địa Kiếm, ngay cả vị trí Thánh Nữ cũng không giữ được, nhưng đây đều là chuyện về sau, ta còn có một thanh Thiên Kiếm chưa ra, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không hối hận vì không tế ra kiếm này!   

             - Người khác đều gọi chúng ta là thiên kiêu, tán dương rất nhiều, cũng khiến chúng ta cảm thấy mình thực sự đã thành thiên kiêu...   

             - Nhưng sự thật là ở trong mắt người Thiên Đạo Trúc Cơ, chúng ta...   

             - ... Đều là người thường!   

             Vừa nghĩ như vậy, nàng ta trực tiếp bỏ chạy tới cửa vào ở phía tây nam bí cảnh, từ đầu tới cuối, thủy chung không quay đầu lại!   

             ...   

             ...   

             - Đây là có chuyện gì thế?   

             Thôi Vân Hải nhìn thấy Phương Nguyên bị nhiều thiên kiêu như vậy bao vây, vốn tưởng rằng còn có phần thắng, nhưng lại nhìn thấy một màn khiến hắn cả đời cũng khó quên được, hắn nhìn thấy một hồi đồ sát, mây tím lướt qua, sát khí tung hoành, thiên kiêu vẫn lạc như rơm rạ, máu tươi cuồn cuộn như sông dài.   

             Hắn bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn!   

             Thân hình bắn lên, hắn bỏ chạy thật nhanh về phía sau, sử ra hết khí lực.   

             Ở trước mặt hắn, còn có rất nhiều người trong tu hành, hắn muốn chạy trốn vào trong những người này, mượn những người này để che chở cho mình.   

             Nhưng đang chạy thì hắn lại phát hiện tình hình không đúng không đúng.   

             Hắn trốn đi đâu người ở nơi đó đều kinh sợ chạy tứ tán, giống như mình là ôn thần vậy.   

             Sau đó hắn cuối cùng vẫn ngừng lại, ngơ ngác xoay người, liền nhìn thấy Phương Nguyên ở phía sau.   

             Hắn vẫn luôn đi theo mình!   

             Điều này khiến một thân pháp lực của hắn buông lỏng, suýt nữa thì từ trong không trung rơi xuống.   

             Hít một hơi thật sâu, hắn nỗ lực khiến thanh âm của mình trở nên vững vàng:   

             - Có thể không giết ta không?   

             Phương Nguyên lắc đầu, nói:   

             - Ngươi vốn không đáng để ta xuất thủ, vì sao cứ muốn nhảy ra?   

             Trên mặt Thôi Vân Hải lộ ra một loại biểu cảm giống như xấu hổ vì bị khinh rẻ, bỗng nhiên lạnh lùng quát lớn:   

             - Ngươi có biết ta...   

             - Bốp!   

             Phương Nguyên vỗ một chưởng vào trán hắn, đánh hắn bay ra xa.   

             Sau đó hắn xoay người bước đi:   

             - Không muốn biết!   

             Xương đầu Thôi Vân Hải vỡ vụn, thân hình giống như diều đứt dây bay ra ngoài, vừa hay ngã ở dưới chân Bát Hoang Sơn, bên cạnh đại trận, trong đại trận này đã là kín người hết chỗ, Sương Nhi tiểu thư của Kim gia lúc này vất vả lắm mới chen được tới bên cạnh đại trận, nhìn ra phía ngoài, lại nhìn thấy một người nặng nề ngã xuống cách mình không xa, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía mình rồi chậm rãi tan rã.   

             Nàng ta như bị sét đánh, há há miệng, lại một câu cũng không nói ra được.   

             Khi ngẩng đầu nhìn về phía xa không, chỉ nhìn thấy Phương Nguyên đang tay áo tung bay, đạp hư không tiến về phía trước.   

             Nơi đi qua, đám đông như mặt nước tách ra, ai nấy ánh mắt đờ đẫn như gà gỗ!   

             ...   

             - Lần này được thanh tĩnh rồi!   

             Phương Nguyên lúc này có thể cảm thấy sự kinh sợ và co quắp của người xung quanh, liền chậm rãi thu lại một thân thần thông và pháp bảo.   

             Có thể đồng thời thi triển những thần thông này, điều khiển những pháp bảo này, kỳ thật cũng phải mượn dùng công năng của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.   

             Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, vốn đã có ý bao hàm toàn diện, là một môn truyền thừa cực kỳ lợi hại, có điều Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hắn cũng chỉ là tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, về sau thì không nghiên cứu thêm, bởi vì pháp này hình như có chỗ không trọn vẹn, không thể tiếp tục được nữa, cũng chính bởi vậy, hiện giờ khi hắn thi triển ra Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng sẽ có cực hạn cực hạn rất mạnh, ví dụ như pháp lực tiêu hao thật sự quá nhanh!   

             Tựa như tuy hắn có thể đồng thời thi triển các lộ thần thông, tế ra các loại pháp bảo, nhưng chỉ có thể chống đỡ được mấy hơi thở.   

             Đương nhiên, mấy hơi thở này cũng vẫn rất hữu dụng.   

             Hắn lười chẳng muốn dây dưa với những người đó, liền dứt khoát dùng sự mạnh mẽ trong một thoáng đó trực tiếp đánh bại bọn họ.   

             Những thiên kiêu này, cuối cùng cũng chỉ là đội cái danh thiên kiêu mà thôi!   

             Đánh tan ngạo khí trong lòng bọn họ, liền phát hiện bản lĩnh của bọn họ kỳ thật chẳng qua cũng thế mà thôi.   

             Nghĩ như vậy, Phương Nguyên ngưng tụ ra Lôi Linh Chu Tước, đạp trên lưng Lôi Linh, bay thẳng về hướng nam.   

             Ánh mắt nhìn về phía xa, ngoài mười dặm, đã xuất hiện một cây kim trụ vàng óng, quán thông thiên địa.   

             - Nên làm chuyện của mình rồi...   

             Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, pháp lực lờ mờ tuôn ra.   

             Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên khẽ cau mày, một thân khí cơ vừa đề lên lại chậm rãi thu liễm về.   

             Đây cũng không phải là hắn buông lỏng cảnh giác, mà là đột nhiên cảm ứng được có chút nguy hiểm, thế là liền theo bản năng thu hồi một thân pháp lực vào trong cơ thể, tùy thời ứng biến, sau đó mới thở hắt ra một hơi, ánh mắt ngưng trọng, dừng người lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn.

Advertisement
';
Advertisement