Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:
- Vừa rồi kiếm sĩ đó mà không ra tay, ngươi đã thua rồi!
Nhìn ánh mắt bình tĩnh đó của Phương Nguyên, sắc mặt Thôi gia Đạo Tử vẫn như thường, thản nhiên nói:
- Lời này ai sẽ tin chứ?
Phương Nguyên thấp giọng nói:
- Trời tin đất tin, ngươi tin ta tin!
- Vậy ta chỉ muốn hỏi ngươi...
Thôi gia Đạo Tử nhẹ nhàng búng tay một cái, cạnh lập tức cuồng phong gào thét, sát cơ tràn ngập, cuốn về phía Phương Nguyên.
Mà sắc mặt hắn thì hơi lạnh lùng, ẩn hiển ngạo mạn:
- ... Ngươi hiện tại còn có thể lại dùng kiếm nữa không?
Nghênh đón Thôi gia Đạo Tử một thân thần thông đã thôi động tới cực điểm, từ từ bức tới, sắc mặt Phương Nguyên cũng xuống rất sâu.
Lúc này, trong tay phải của hắn vẫn còn cầm kiếm, nhưng lại đúng như Thôi gia Đạo Tử nói, hắn lúc này đã không tiện dùng kiếm nữa. Hiện giờ trên vai phải của hắn, máu tươi đầm đìa, huyết nhục mơ hồ, tuy chỉ thủng một lỗ, nhưng kiếm khí theo một kiếm đó mà đến, lại cơ hồ đã khuấy nát cả vai phải của hắn. Cho dù nhục thân của hắn mạnh mẽ, miễn cưỡng vẫn có thể cầm kiếm, lại không thể thi triển ra tiêu chuẩn kiếm đạo giống như vừa rồi, cao thủ tranh phong, chỉ sai một ly cũng đã đủ để hắn mất đi tính mạng.
Mà Thôi gia Đạo Tử này thì rõ ràng đã bắt được một cơ hội, từng bước ép sát Phương Nguyên.
Nghênh đón cuồng phong gào thét mà đến, Phương Nguyên cũng thầm cắn răng một cái.
Hắn biết dưới tình huống như vậy, bị quấn vào trong cuồng phong, nhất định là kết cục thê thảm, bởi vậy lúc này, hắn không chút do dự lựa chọn lui về phía sau, thân hình lướt đi hơn mười trượng, cùng lúc đó, tay trái vội vàng bấm pháp ấn.
Lôi Linh Chu Tước và Lôi Linh Thanh Lý một lên một xuống, xuất hiện ở bên cạnh hắn, che chở cho hắn vội vàng thối lui.
Cùng lúc đó, Phương Nguyên thì tay trái vận chuyển pháp lực, ấn lên trên vết thương ở vai phải!
Thương thế trên cánh tay phải của hắn đích xác rất nặng, nếu đổi lại là một phàm nhân phải chịu trọng thương như thế này, một cánh tay này vĩnh viễn đã bị phế bỏ rồi.
Tuy người tu hành, sinh mệnh lực mạnh mẽ, muốn dưỡng khỏi loại thương thế này cũng cần một hai tháng thời gian.
Quan trọng hơn là, trên thân kiếm của kiếm sĩ áo đen đó mang theo kiếm khí lợi hại, kiếm khí không trừ, thương thế này không thể khỏi hẳn, có điều, Phương Nguyên dù sao cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhục thân mạnh mẽ, hơn nữa còn kết thành Ngũ Hành Trúc Cơ, trong Trúc Cơ, vốn là có một lực lượng mộc hành, mộc chủ sinh trưởng, mà nếu hắn nếu hắn dùng pháp lực thôi động, khu trừ kiếm khí, cho dù muốn thương thế phục hồi như cũ, cũng là lời chuyện rất nhanh.
Nếu mình có thể phục hồi thương thế, hắn có lòng tin dựa vào kiếm đạo, trảm sát Thôi gia Đạo Tử này!
- Rầm rầm!
Thôi gia Đạo Tử thế đến hung mãnh, thế công kịch liệt, mà Phương Nguyên mượn Lôi Linh Thanh Lý hộ thể, ngồi xếp bằng trên lưng Lôi Linh Chu Tước, chạy vòng quanh trong hư không, tránh né sự đuổi giết của Thôi gia Đạo Tử, cùng lúc đó, hắn đã từ trong túi Càn Khôn lấy ra bảy tám loại đan dược dùng để chữa thương, sau đó một ngụm nuốt xuống, vội vàng dùng pháp lực luyện hóa, sau đó cảm ứng kiếm khí giống như vĩnh viễn không rút đi trên vai phải!
Loại kiếm khí này là khó chơi nhất, nó không phải độc, lại so với bất kỳ loại độc nào cũng đều khó giải hơn.
Nghe nói có kiếm đạo tông sư cao minh, một đạo kiếm khí chém ra, có thể quấn người cả đời, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không xóa diệt.
Tu vi tu đạo của kiếm sĩ áo đen đó tự nhiên không kém, nhưng Phương Nguyên cũng không yếu.
Sự nắm giữ của hắn đối với kiếm khí, cũng không kém hơn kiếm sĩ áo đen đó, bởi vậy kiếm khí ở trong mắt người thường là rất quỷ dị này, rất nhanh liền đã bị hắn nắm giữ được quy luật, sau đó ánh mắt lạnh lùng, hét lớn một tiếng, tay trái từ trong vết thương trên vai phải kéo ra một vật.
Đó không ngờ là một đạo kiếm quang màu trắng, vặn vẹo bất định trong tay trái của hắn, giống như một con rắn.
- Vù!
Phương Nguyên nhìn kiếm quang đó một cái, năm ngón tay dùng sức, kiếm quang đó lập tức vỡ nát, tiêu tán trong vô hình.
Đến lúc này, miệng vết thương trên vai phải vẫn máu chảy đầm đìa, nhìn ghê cả người, nhưng kỳ thật đã có chuyển biến tốt.
Nếu nhìn kỹ đi, thậm chí có thể nhìn thấy vết thương đó không ngừng mấp máy.
Mà mỗi lần mấp máy, vết thương đó đều dường như đang lờ mờ khép lại một phần.
Ngay cả máu tươi từ trong vết thương đó chảy ra, lúc này đều đã lộ ra màu đỏ tươi, lờ mờ có mùi thơm lạ lùng phiêu tán.
Đó là dược tính trong đan dược, bắt đầu theo máu chảy tới miệng vết thương.
- Ở trước mặt ta, ngươi lấy đâu ra lòng tin, không ngờ muốn lâm thời chữa thương?
Mà lúc này, Thôi gia Đạo Tử tập kích mãnh liệt, tất nhiên không thể không lưu ý đến động tác của Phương Nguyên.
Trong lòng lại sinh ra một loại ý hoang đường, song chưởng rung lên, thiên không chung quanh đều trở nên ảm đạm.
Bốn phương tám hướng, đều bị cuồng phong kịch liệt bao phủ, mà Thôi gia Đạo Tử đang ở trong cuồng phong, hai tay không ngừng tóm ra ngoài, mỗi lần tóm một cái, bên trong cuồng phong đó liền có một thanh binh khí nháy mắt liền được ngưng tụ thành hình, bị hắn tóm vào trong tay, sau đó hung hăng ném mạnh về phía Phương Nguyên, thế tới hung ác, trong khoảnh khắc, trước người Phương Nguyên đã xuất hiện vô số đạo binh khí mang theo sát cơ!
Hắn lúc này làm không sai, hành động này của Phương Nguyên quả thật lộ ra có chút nực cười.
Phải biết rằng, cho dù sinh mệnh lực của tu sĩ Trúc Cơ cường đại, nhục thân bị thương, phục hồi cực nhanh, nhưng vậy cũng cần thời gian nhất định, nhất là vai phải của Phương Nguyên lại trọng thương như vậy, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng thượng ba bốn ngày, mới có khả năng hoàn toàn phục hồi như cũ...