Các tu sĩ chung quanh thấy hắn không có sát ý, liền cũng không trốn ra quá xa, lúc này đều đoán được hắn muốn làm gì, chậm rãi vây tới.
Chỉ là lần này, bất kể là ai cũng không dám đến gần.
Lại ai nấy sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn, ngay cả một chút sát ý cũng không dám lộ ra.
Cho dù Kim Lão Thái Quân có đưa ra điều kiện ưu đãi tới mấy, hiện tại lại có ai dám trêu chọc hắn?
Thôi gia Đạo Tử, đó là loại tồn tại nào, chính xác mà nói thì người ta không phải là thiên kiêu của Phách Hạ Châu, mà là thiên kiêu của Trung Châu, lại từng ở trên Trung Châu Đạo Chiến giành được khôi thủ, thiên kiêu có thanh danh nhất định, tuy nói chiến đấu cùng cũng chỉ là một số thiên kiêu cảnh giới Trúc Cơ, hơn nữa cứ ba năm một lần, nhưng thế cũng vẫn là uy danh không tồi, nhưng hiện giờ thì sao, bị người ta đánh cho ngắc ngoải, trói ở trên cột.
Một vị khác còn dữ hơn.
Vị đệ tử Tẩy Kiếm Viện không biết tên đó chính là xuất thân từ một trong thất đại thánh địa!
Kết quả thì sao, một người bị thương, một người đào tẩu.
Liền càng không phải nhắc tới năm cao thủ đã chết của Kim gia cùng với những thiên tài của các tiên môn đã bị tước đi cái danh thiên kiêu.
Dưới tình huống như vậy, còn có ai không có mắt mà đi chọc hắn?
Đương nhiên, lúc này các tu sĩ hạ quyết tâm chỉ xem kịch chứ không nhúng tay, cũng không là người thông minh chân chính.
... Bởi vì người thông minh chân chính, lúc này đều đã liều mạng chạy ra ngoài bí cảnh rồi!
- Kim Lão Thái Quân!
Mà lúc này, Phương Nguyên dường như cũng ngưng thần suy tư một chút mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong không trugn xa xa, có một tấm gương đồng đen bay trong không trung, từ lúc đại chiến vừa rồi, hắn liền đã lưu ý thấy, gương này lúc nào cũng hướng về phía mình, nhưng lại không có thần thông gì xuất hiện, trong lòng cũng lờ mờ đoán được công dụng của nó, lúc này, liền hướng về phía nó thản nhiên lên tiếng.
- Ô Trì Quốc Thái Hoa Chân Nhân, hơn hai trăm năm trước, mang theo vô số trọng bảo, tới Thiên Lai Thành cầu pháp, vì Thiên Lai Thành Kim gia mà hiệu lực mười năm, lập hạ vô số công lao hãn mã, cuối cùng cầu được Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn chi pháp, vui sướng mà về, nhưng cho tới khi kết thành Kim Đan mới phát hiện Kim gia cố ý truyền pháp giả, khiến cho hắn khô thủ núi hoang mấy trăm năm, cuối cùng cô đơn tọa hóa, một bộ xương khô vùi trong sơn dã.
- Một tháng trước, ta phụng di mệnh của Thái Hoa Chân Nhân, tới Thiên Lai Thành đòi nợ, cầm về quyển lôi pháp cuối cùng này, vì thế ta chấp lễ vãn bối, ra sức chó ngựa, không tiếc vào bí cảnh tranh phong với người cùng thế hệ trong thiên hạ, chỉ vì Kim gia có thể truyền chân pháp, chấm dứt tâm nguyện!
- Nhưng chuyện đến còn này, Kim gia mai phục năm đạo nhân mã giết ta, cổ động các tu sĩ trong bí cảnh giết ta, mời tới Thôi gia Đạo Tử giết ta...
- Nhưng lôi pháp...
- Đáp ứng mấy lần, thề độc cũng thề rồi, cam đoan sẽ làm, lại một lần cũng không thấy...
Nói đến đây, trong thanh âm của hắn đã ẩn hàm tức giận:
- Lão nhân gia ngài là cảm thấy ta không có tư cách giảng đạo lý với Kim gia phải không?
- Những gì hắn nói là thật sao?
Trong bí cảnh, người tu hành xung quanh đều đã lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Tuy hai bên vẫn luôn ở trong cảm xúc đối địch, nhưng bọn họ lúc này cũng tin lời đối với Phương Nguyên nói, dù sao chẳng ai là kẻ ngốc, càng không ai coi Phương Nguyên là kẻ ngốc, mà nếu không phải kẻ ngốc, sao lại thực sự giống như như Kim Lão Thái Quân nói lúc trước, chỉ là nhìn thấy các dị bảo của Kim gia, liền nổi lên dã tâm, muốn ở trong bí cảnh Kim gia xuất thủ với người của Kim gia?
Cũng là chuyện Phương Nguyên nói ra hợp lý hơn một chút.
Ít nhất, loại diễn xuất của đại gia tộc đối với tán tu, cũng không phải một chuyện hiếm thấy.
Giảng đạo lý, đó phải là chuyện dưới tình huống hai bên đều có đủ con bài chưa lật thì mới xuất hiện.
Hiếm thấy hơn có thể chỉ là tán tu này là một Thiên Đạo Trúc Cơ mà thôi.
Một Thiên Đạo Trúc Cơ vào bí cảnh, liền tung hoành vô địch, nắm giữ tất cả quyền chủ động trong tay mình!
Ầm!
Mà Phương Nguyên vừa nói đến đây, cũng đột nhiên đạp ra một cú, thân hình như điện, phóng thẳng tới một cây kim trụ ở xa xa.
Sau đó, một thân pháp lực của hắn ngưng tụ, trực tiếp hung hăng đạp lên.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, cây kim trụ thứ hai này thì đơn giản hơn, trực tiếp liền bị một cước này đạp cho từ từ đổ xuống, trong hư không, có kẽ nứt mắt thường có thể nhìn thấy vặn vẹo, giống như là rắn đen chạy lung tung; trên đại địa, cũng nứt ra rãnh sâu không thấy đáy, từ bên trong trào ra sương đen dày đặc; ác phong cuồng bạo từ chân trời thổi quét đến, cuốn lên cát bụi đầy trời.
Mà Phương Nguyên thì quay người lại, sau lưng là kim trụ đã đổ sập, đại địa nứt nẻ, hư không mây tán xung quanh, một thân áo xanh bay phất phới, quay đầu nhìn một cây kim trụ khác ở cách đó không xa, giữa hai cây kim trụ có cự ly chừng ba bốn dặm.
Đạo Tử của Thôi gia lúc này đang cúi đầu, nửa chết nửa sống bị trói trên kim trụ đó.
Mà một đám tiểu bối của Kim gia, còn có vô số tu sĩ bị Phương Nguyên giam giữ, thì đều bị trói ở dưới cây kim trụ đó, ủ rũ sợ hãi, ánh mắt hoảng loạn, vừa rồi nếu Phương Nguyên đập đổ kim trụ này trước, như vậy bọn họ lúc này làm sao còn mạng?
Mà lúc này, trên mặt Phương Nguyên cũng giống như phủ lên một tầng sát khí, thanh âm đột nhiên cất cao:
- Nhưng hiện giờ, tính mạng của tiểu bối tộc nhân Kim gia, Thôi gia Đạo Tử, còn có nhiều người tu hành chưa rời khỏi đều ở đây, hiện giờ an nguy của bí cảnh Kim gia, đều nằm trong tay ta, vậy ta muốn hỏi Kim Lão Thái Quân một chút, ta hiện tại có phải đã có tư cách để khiến ngươi phải giảng đạo lý với ta rồi không?