Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Không biết bao nhiêu tiếng la hét vang lên, thanh âm nghị luận truyền khắp nơi, giống như ong vỡ tổ, lan tỏa bốn phương tám hướng.   

             Kỳ thật chân tướng của sự tình, trưởng lão các đại tiên môn và thế gia đều đã sớm biết trong lòng.   

             Điểm khác biệt ở chỗ đến tột cùng là tin tưởng chân tướng bản thân dự đoán hay là tin tưởng lời nói của Kim lão thái quân. Trước đây bọn họ đương nhiên là chọn vế trước, dù sao muốn vào bí cảnh của Kim gia thu hoạch tài nguyên, còn phải thông qua thù lao mê người tính theo thu hoạch đầu người Kim gia cung cấp cho Thiên Đạo Trúc Cơ. Nhưng lúc này, tính mạng đệ tử nhà mình bị đe dọa, Kim gia còn bướng bỉnh như vậy, khiến bọn họ không có lựa chọn nào khác.   

             Lôi pháp này, Kim gia giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao!   

             Ngươi trước giao lôi pháp cho hắn, sau đó cho dù thế nào, không ai quản nữa.   

             Nhưng hiện giờ nếu không đưa thì chỉ có kết quả đệ tử các đại tiên môn chôn cùng, ai có thể chấp nhận chuyện này?   

             - Lão tổ tông, việc đã đến nước này, không bằng trước hết giao ra lôi pháp…   

             Ngay cả vài vị lão tổ bên người Kim lão thái quân cũng không nhịn được mở miệng khuyên can Kim lão thái quân.   

             Không có biện pháp, Kim gia dù sao cũng không thể trở thành công địch của cả giới tu thành?   

             - Câm miệng!   

             Nhưng vào lúc này, Kim lão thái quân đột nhiên hét lên chói tai, sát khí cuồn cuộn, nháy mắt truyền khắp bốn phương tám hướng, lấn át vô số tiếng la hét xung quanh. Một đám kinh hãi, sau đó nhìn Kim lão thái quân phi thân đến giữa không trung, pháp lực như mây, lan tỏa khắp nơi, trầm quát:   

             - Kim gia ta có thân phận thế nào, há có thể để Tiểu Nhi này bức bách. Hắn nếu cầu xin lão thân ta thì cũng chỉ như thế. Thế nhưng dám dùng thủ đoạn này cầu bí pháp Kim gia ta, lão thân cho dù tan xương nát thịt cũng há có thể để hắn như nguyện?   

             “Xoạt xoạt…”   

             Người chung quanh chỉ cảm thấy trong lòng áp lực dị thường, lại thêm phẫn nộ dị thường.   

             Lão thái thái này, thật muốn chết hay sao?   

             - Bây giờ còn nói không cầu pháp đàng hoàng cái gì chứ. Chuyện này không phải do ngươi không chịu truyền pháp lại đáp ứng lung tung với người ta mới đi đến bước này hay sao?   

             Cũng vào lúc này, đột nhiên một tiếng gầm vang lên, chính là trưởng lão của Thôi gia.   

             Tu vi của hắn tuy không bằng Kim lão thái quân nhưng dũng khí lại có thừa, dựa vào gia truyền Thôi gia, cũng không quá e ngại Kim lão thái quân này, hét lớn lên:   

             - Chuyện Thái Hoa hai trăm năm trước, Kim gia các ngươi ỷ vào bí pháp trong tay, đùa giỡn lòng người, chẳng lẽ không phải chuyện thật tất cả mọi người đều biết sao? Mà hiện giời rốt cục ác giả ác báo, đây là báo ứng của Kim gia các ngươi, dựa vào cái gì để chúng ta gánh vác cùng ngươi? Ngươi nếu dám bỏ mặt đạo tử nhà ta, Thôi gia ta cùng Kim gia các ngươi không đội trời chung…   

             - Đúng, không đội trời chung cùng Kim gia các ngươi!   

             - Đạo hữu khắp nơi, đồng loạt ra tay, diệt trừ Kim gia Thiên Lai Thành ngông cuồng tự đại này đi!   

             - Ta thế mới biết thì ra thật sự do Kim gia có lỗi trước, vu oan người tốt, vậy trước tiên thay dân trừ hại…   

             Trong lúc nhất thời, chung quanh đều hét lớn, rối loạn mới vừa bị Kim lão thái quân cưỡng ép áp chế, lần nữa nổi dậy lên gấp trăm lần. Có không ít người không sợ uy thế của Kim lão thái quân, đều nhảy ra ngoài, nâng lên pháp bảo chư bàn, hung uy mạnh mẽ áp xuống…   

             Vô số tộc nhân Kim gia vào lúc này đã biến sắc, nơm nớp lo sợ.   

             Ai cũng không nghĩ rằng đến lúc này, một hồi đại chiến vậy mà sắp khởi dậy.   

             - Tử tôn Kim gia chúng ta vô năng, không người nối nghiệp, đã suy bại đến trình độ bị các ngươi miệt thị sao?   

             Còn Kim lão thái quân dường như hai mắt phun lửa, hét lớn lên:   

             - Vậy các ngươi cứ đến thử xem!   

             Khi nói xong, hai tay rung lên, âm phong tỏa ra bốn phía, thẳng đánh bay đám người tu hành gần nhất. Không biết bao nhiêu người biến sắc, trực tiếp bị pháp lực mạnh mẽ của lão bà ép tới không thở nổi, thậm chí trưởng lão Thôi gia nói chuyện không khách khí nhất, cách lão bà gần nhất bị một chiêu của nàng đánh bay ra ngoài, đụng lên gốc đại thụ, trong miệng điên cuồng phun ra máu tươi…   

             - Các ngươi không phải muốn tiêu diệt Kim gia ta sao?   

             Kim lão thái quân lành lùng hét lớn:   

             - Lão thân ta lĩnh giáo tại đây, ai trong các ngươi có tư cách này?   

             - Ngươi… Bà điên này…   

             Đám người trưởng lão các đại tiên môn bị hung uy của nàng chấn động, đồng loạt lui về phía sau, nhưng trong mắt chỉ còn lại tức giận càng sâu.   

             - Đủ rồi!   

             Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh âm dịu dàng và bình tĩnh vang lên.   

             Đám tu sĩ chung quanh nghe được tiếng này, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút tâm tư an bình.   

             Cho dù là Kim lão thái quân, nghe được thanh âm này, cũng là ánh mắt lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía hắn.   

             - Kim gia vẫn còn người ra mặt, xem thử lại có biện pháp gì?   

             Người nói chuyện là Thái Hư tiên sinh của Tiên Minh. Hắn lúc này đứng lên, nhẹ nhàng chỉ về không trung.   

             Trong lòng đám tu si đều ngẩn ra, quay đầu nhìn, thấy hư ảnh trong không trung hiện lên gương mặt của một nữ tử trẻ tuổi. Nàng khoảng hai mươi tuổi, nước da trắng như tuyết, trong mắt hơi hiện lên vẻ tuyệt vọng lại kiên định, chậm rãi đi về phía Phương Nguyên.   

             - Kim Hàn Tuyết?   

             Có người nhận ra thân phận của nữ tử này, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.   

             Nhiều cao thủ như vậy đều đã bại trận rồi, tiểu bối Kim gia này lại có tác dụng gì?

Advertisement
';
Advertisement