Trong mấy ngày ngắn ngủi, ba chuyện đại sự đã nhanh chóng truyền bá, thu hút sự nghị luận sôi nổi của giới tu hành.
Chuyện thứ nhất, Thông Thiên bí cảnh của Kim gia Thiên Lai Thành bị hủy, vô số tài nguyên tiên quáng, linh châu bảo dược cứ như vậy lộ ra trên mặt đất, dẫn tới vô số người điên cuồng chiếm đoạt, chẳng qua tu sĩ bình thường thì mừng rỡ như điên, đây là hảo sự thiên đại, nhưng có chi sĩ lại quyết đoán đưa ra quyết định, di dời sơn môn, di dời cả tộc, tránh xa vùng đất tài nguyên sung túc này!
Chuyện thứ hai, Tru Thần vệ phủ xuống Kim gia, lại không để ý tới thể diện thế gia vạn năm của Kim gia, mạnh mẽ phá cửa mà vào, “mời” Kim lão thái quân đường đường là Nguyên Anh Đại Tu lên xe thượng tiên, mang về Trung Châu, để ba vị thánh nhân cao tầng của Tiên minh liên thủ thẩm phán...
Chuyện thứ ba, thế gian xác định xuất hiện một số người, bọn họ nghe nói ở Tây Hoang Ma Vực tìm được một vị thiếu niên xem hiểu di điển của Côn Lôn Sơn, xưng là chủ nhân hắc ám, đồng thời muốn dẫn động đại kiếp đến trái đất, các môn phái thế gian đều kinh hoàng khó hiểu, một lần nữa lấy ra thư tịch phủ bụi của các môn phái, vất vả đọc kinh văn, tìm hiểu ý nghĩa, thế gian một lần nữa dậy sóng chuyện giải thích kinh dịch...
Còn Phương Nguyên đã ở lại mấy tháng trong sơn dã hoang vu này.
Mặc dù tu vi của hắn đã đến, bất cứ lúc nào cũng có thể kết đan, nhưng cũng không gấp gáp vội vàng lập tức bước ra một bước này, mà bình ổn tâm tình, từ từ cắt tỉa tu vi của mình, bổ khuyết chỗ thiếu, chỗ nào nên lấy đan dược bổ dung thì lấy đan dược bổ sung, chỗ nào cần đề thăng thì đề thăng, hoàn toàn không lưu lại một chút tì vết.
Sau đó, lại nghiên cứu lại những chỗ chưa đủ và phương hướng của quyển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thứ hai mà mình lĩnh ngộ được trong thế giới tàn phá, lại thôi diễn mấy lần rồi mới dừng.
Như thế hơn mấy tháng trôi qua, Phương Nguyên đã trước sau cân nhắc tìm hiểu, thiếu thốn duy nhất chính là con cóc lôi linh.
Trước đó, biểu hiện của con cóc lôi linh này quá mức quái dị, Phương Nguyên thậm chí vẫn không dám thu nó lại, thật sự bởi vì ... con cóc này ngay cả thương khung cũng nuốt mấy khối, làm thâm tâm người ta cũng cảm thấy dọa người, Phương Nguyên lo lắng một khi thu nó vào, nếu như lực thương khung trương lên, chẳng phải là làm hại chính mình, rơi vào kết quả bi thảm thân thể dữ dội nứt ra?
Nhưng sau đó hắn cân nhắc mấy lần, rốt cục thu hồi con cóc này, ngược lại không phát sinh chuyện gì quá kinh khủng.
Mấy khối thương khung, bị con cóc nuốt cũng không tạo thành bất cứ vấn đề gì đối với hắn...
... Nhưng chuyện này cũng không thành vấn đề, vậy bản thân chính là vấn đề lớn nhất sao?
Càng tìm tòi nghiên cứu, Phương Nguyên càng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ... hắn thậm chí có chút nhìn không rõ con cóc này.
Cái gọi là lôi linh, thật ra chính là sự kết hợp giữa lực lôi điện trong cơ thể hắn và lực thế gian ngũ hành, hiện ra một loại thần thông biến hóa, nhiều loại khống chế, vận chuyển do tâm, trong đó nếu có cái gì kỳ quái..., Phương Nguyên có lẽ trong nháy mắt là phân biệt được.
Nhưng những lôi linh khác đều như thế, chỉ độc có con cóc này là bất đồng.
Đến hôm nay, tu vi của Phương Nguyên đã vô cùng tịnh tiến, nhưng hắn vẫn không hiểu con cóc này.
Nhất là đối với trong cơ thể con cóc, rút cuộc có bao nhiêu cổ quái, hoàn toàn không thăm dò được.
Nó giống như một pháp bảo, hoặc là một linh sủng tồn tại một mình, tự thành nhất thể, hoàn toàn không bị pháp lực của Phương Nguyên ảnh hưởng.
Ngược lại, cứ ngồi đàng hoàng như vậy, bộ dạng không trêu chọc ai cũng không để ý...
Cũng may, mặc dù không tìm hiểu nghiên cứu được, nhưng Phương Nguyên cũng có thể thôi diễn ra, khí cơ của con cóc này vẫn hoà thành một thể với Huyền Hoàng Nhất Khí của hắn, cũng không làm trễ nãi tiến trình kết đan của hắn, cho nên suy đi nghĩ lại, vẫn chuẩn bị bắt đầu hành trình kết đan!
Cho nên, trong một đêm không trăng không sao, Phương Nguyên kiểm tra một lần cuối cùng đại trận bày xung quanh sơn mạch của mình, lại phân phó Quan Ngạo canh giữ ngoài trận thay mình hộ pháp, không thể chạy loạn, cũng không thể tùy tiện xông vào trong đại trận. Cuối cùng, lại ngọt ngào mời con mèo trắng vẫn nằm ngủ trong động phủ ra ngoài, để lão nhân gia tạm thời ngủ ngoài trận...
Ngồi xếp bằng trong động phủ, quanh người Phương Nguyên là Tụ Linh Trận được dày công bố trí, ở ngoài động phủ, còn có một đạo Tụ Linh Trận, ở chung quanh tòa sơn mạch này, cũng có một tòa Tụ Linh Trận, trong ngoài ba trận, tầng tầng cùng xếp, đạo đạo cùng đối kháng, mạnh mẽ cùng dựa vào.
- Nhất bộ kim đan nhất bộ thiên, thuỷ thư đại đạo đại vô biên . .
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, hắn khẽ thì thầm, sắc mặt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Kim đan, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như mặt ngoài, đối với bất kỳ người tu hành nào mà nói, Kim Đan cũng là một cánh cửa khó khăn phải vượt qua.
Thật ra trong mắt rất nhiều người, Luyện Khí, thậm chí là Trúc Cơ đều không thoát khỏi phạm vi phàm nhân, nhưng Kim Đan thì bất đồng, đó là một sự khởi đầu chân chính có thể làm cho người ta bước vào đại đạo, bắt đầu con đường cầu tiên vấn đạo, cũng là một loại tượng trưng.
Có rất nhiều người cho rằng, ý nghĩa của “Kim Đan đại đạo” chính là bước vào cảnh giới Kim Đan, mới bắt đầu hành trình đại đạo!