Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Hôm nay, sau nhiều năm tu hành, mình rốt cục cũng bắt đầu gõ cánh cửa Kim Đan rồi?   

             Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ rất nhiều, sau đó ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi nhắm hai mắt lại.   

             Trong chốc lát, pháp lực toàn thân tăng vọt.   

             Xung quanh thân thể, tuôn ra đạo đạo khí tức thanh sắc, mê mê mang mang, như một đoàn mây đen.   

             Bên trong mây đen lộ ra hình bóng của bốn đạo lôi linh, trấn giữ hư không, canh giữ chung quanh hắn.   

             Cũng trong một thoáng này, giữa không trung, bỗng nhiên mây đen hội tụ, hiện tượng thiên văn đã thay đổi.   

             - Dù sao đã chuẩn bị đầy đủ, vậy thì đến lúc rồi, có cái gì còn phải lo lắng chứ?   

             Trong lòng Phương Nguyên chậm rãi sinh ra những lời này, sau đó hai tay từ từ giơ lên, nặng nề hợp lại với nhau!   

             Ầm!   

             Pháp lực trên người, còn có bốn đạo lôi linh quanh người hắn, đồng thời rút vào trong cơ thể.   

             Cũng trong một thoáng này, trong thức hải của hắn dấy lên sóng to gió lớn.   

             Bên trong thức hải của hắn, vốn có một đạo đài, trong suốt long lanh, ngũ hành quang hoa lúc nào cũng thoáng hiện, thần dị rực rỡ, còn ở trên đạo đài, còn có một lôi hồ, bên trong tràn đầy lôi lực, tựa như hồ nước chậm rãi bắt đầu khởi động, tràn đầy lực lượng dữ dội.   

             Đó chính là đạo cơ của hắn và lôi hồ nền móng trong người hắn!   

             Đạo cơ, lấy Ngũ Hành lực làm chủ, còn lôi hồ, lại dẫn thiên đạo lực vào trong cơ thể của hắn.   

             Ở nơi tu hành cảnh giới Trúc Cơ, Phương Nguyên vẫn chưa chân chính dung hợp hai thứ này lại làm một. Đối với tu hành của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, cũng chỉ lấy lôi hồ làm chủ, sau đó mượn đạo cơ lực mà thôi. Nhưng đến lúc này, Phương Nguyên lại đổi khách làm chủ, bước vào con đường Huyền Hoàng, sau khi biến Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thành con đường tu hành chủ yếu của mình, mọi thứ rốt cục đều có biến hóa.   

             Lúc này chính là như thế, một đạo Huyền Hoàng khí mịt mờ xuất hiện trong đạo cơ, lại nối liền vào trong lôi hồ, hóa thành một luồng thanh khí lúc nào cũng nhận được tẩm bổ của lôi hồ, vừa là lôi linh, lại là cụ tượng và hiển hoá vốn có của bản thân hắn...   

             Phương Nguyên tâm thần như mắt, lẳng lặng đánh giá hết thảy, sau đó đột nhiên pháp lực nghịch hướng!   

             Ầm!   

             Trong nháy mắt, đạo cơ, lôi hồ của hắn vào giờ khắc này đồng thời bạo liệt.   

             Ngũ Hành lực, Lôi Điện lực đều bể tan tành, loạn như hỗn độn, đan xen thành một đoàn, thứ duy nhất bất loạn chính là một luồng Huyền Hoàng khí, vào lúc này đã khuếch tán ra, bao vây một đoàn mịt mờ ở giữa, sau đó tứ đại lôi linh từ bốn phương tám hướng xuất hiện, mỗi thứ nôn ra một đạo khí tức, khuấy động mảnh hỗn độn kia tới cực điểm, trợ lực cho nó luyện hóa...   

             Lúc này ở ngoại giới, trên thân thể Phương Nguyên xuất hiện vô số kẽ nứt, giống như đồ sứ nứt vỡ.   

             Nhưng ở chỗ vết rách lại không có máu tươi chảy ra.   

             Đó là bởi vì, khí huyết toàn thân của hắn đều đã hội tụ, chỉ vì một mục đích...   

             Ùng ùng...   

             Trên đỉnh núi, mây đen hội tụ, sấm sét vang dội, hai tay Quan Ngạo nắm lấy đại đao, giữ hết trách nhiệm canh giữ bên ngoài đại trận, lúc này cũng không nhịn được nhìn thoáng qua bầu trời, nhìn mây đen hội tụ, một mảnh đen nghịt, không nhịn được thay đổi sắc mặt.   

             Ngưng thần nhìn chăm chú một hồi lâu, hắn bỗng nhiên có chút lo lắng nói:   

             - Trời sẽ không mưa chứ?   

             Vừa nói vừa giật một tàu lá chuối bên cạnh lên che đầu, phòng ngừa trời mưa.   

             Còn mèo trắng kia căn bản vẫn nằm gục trên cây khô lim dim mắt, lỗ tai chỉ khẽ giật giật, không ngẩng đầu.   

             ...   

             ...   

             Cảnh tượng thiên địa biến sắc, mây đen hội tụ chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian uống cạn một chung trà.   

             Bên trong động phủ, thần niệm Phương Nguyên nhìn vào trong thân thể, sau đó nhìn thấy, mảnh hỗn độn bị Huyền Hoàng khí bao vây đang chậm rãi thu liễm đến một chỗ, nơi một mảnh sương mù, dần dần lóe ra một đạo tử quang trong suốt, tựa như mặt trời mới sinh, bài trừ hết thảy u minh và hắc ám thế gian, sau đó mảnh hỗn độn càng thu liễm nhanh hơn, cuối cùng chỉ còn lại một viên Kim Đan xoay tròn...   

             Cho nên, trong nháy mắt tử quang xông thẳng trời cao.   

             Lấy ngọn núi Phương Nguyên đang ở làm trung tâm, tử quang hội tụ, xé rách tất cả mây đen giữa không trung .   

             Trong nháy mắt, trong một đêm không trăng không sao, tử quang tràn ngập tứ phương!   

             Đan thành tử quang ngất trời, trong một thoáng chiếu sáng ba trăm dặm!   

             ...   

             ...   

             - Thành công rồi!   

             Phương Nguyên nhìn chăm chú vào viên Tử Đan bên trong thức hải của mình, chỉ thấy có đại đạo phù văn huyền ảo, lớn bằng mắt rồng, thần tính nội liễm bên trong, sau đó tâm niệm hắn khẽ động, liền thấy Tử Đan nhẹ nhàng di chuyển có một tầng tử quang, giống như thủy triều từ trong nội đan phát ra, gột rửa tứ chi bách hải, kinh mạch tạng phủ của hắn, cuối cùng dâng lên giữa trán, tẩm bổ thần hồn của hắn.   

             Tử Đan di chuyển một vòng, lại có một đạo tử quang phát ra.   

             Mà mỗi đạo tử quang phát ra, nhục thể của hắn đều sẽ xuất hiện một phần biến hóa.   

             Đan quang rửa thân, thành tựu bảo thể!   

             Đợi đến khi đan quang di chuyển được chín vòng, cả người hắn giống như thay đổi thành một người khác.   

             Tất cả kẽ nứt đều bể tan tành, hóa thành từng sợi hắc khí nhè nhẹ, phiêu tán trong hư không, để lại lớp da như ngọc thạch, lúc nhìn kỹ, phảng phất có thể thấy có bảo quang nhàn nhạt trong suốt từ trên da thẩm thấu ra ngoài...   

             Mở hai mắt ra, có thể thấy được chỗ sâu trong con ngươi của hắn tựa hồ đen thêm mấy lần, có quang hoa phản xạ.

Advertisement
';
Advertisement