Không đợi anh nói thì Vương Manh Manh đã đạp anh một cái rồi mắng: "Con sâu róm anh cũng to gan quá, tự ý xông vào nhà người ta còn dám đi tắm, tối nay bà đây sẽ dạy anh cách làm người".  

             Vương Manh Manh đá một cú rất cao, là chiêu sơ đẳng của Taekwondo, đòn đá tấn công vào mặt Long Thiên, Long Thiên nghĩ cô gái này thật can đảm, nhưng anh cũng không thể chịu đòn oan được, thế nên anh nắm lấy chân Vương Manh Manh để cản đòn.  

             Vương Manh Manh chỉ còn lại một chân chống đất, cô ta không kịp phản ứng nên dưới chân trơn trượt khiến cả người ngã nhào về phía Long Thiên, trên người Long Thiên vẫn còn chút sữa tắm nên cũng không đứng vững được, cả hai cứ thế ngã đè lên nhau, tư thế có chút mập mờ. Bây giờ nhìn lại Vương Manh Manh giống như đang cưỡi trên người Long Thiên vậy.  

             Vương Manh Manh khẽ kêu đau, sau đó cô ta lập tức ý thức được tư thế của mình có chút không bình thường, cô ta tức giận tát Long Thiên hai cái rồi nói: "Trong sạch của bà đây đã bị anh vấy bẩn rồi, bà đây liều mạng với anh!"  

             Long Thiên hơi ngẩn người nên không cản được cô gái hung dữ này, hơn nữa anh sợ làm đối phương bị thương nên cũng không thể ra tay. Thế nên kẻ được mệnh danh là Diêm Vương khiến kẻ địch khiếp sợ lại sợ hãi che chỗ đũng quần, rồi cầm quần áo cạnh vách ngăn chạy thẳng ra ngoài, không ra tay được thì đành phải chạy chứ sao.  

             Vương Manh Manh vẫn đuổi theo, hai người chạy từ phòng tắm ra phòng khách, một nam một nữ chơi trò cảnh sát bắt tên trộm, Long Thiên vừa chạy vừa cố gắng mặc quần áo, cuối cùng anh giơ tay lên thỏa hiệp nói: "Đừng làm loạn nữa, cô chắc là Vương Manh Manh đúng không, tôi là anh rể cô, đừng đuổi nữa, mệt lắm rồi!"  

             Vương Manh Manh hơi ngây người, sau đó cô ta mắng to: "Mẹ kiếp, anh sàm sỡ tôi còn chưa đủ, đến chị tôi cũng dám mơ tưởng, bà đây không thiến anh thì là con anh!"  

             "Tôi là anh rể cô thật!"  

             "Thế tôi là tổ tiên n'hà anh!"  

             Vương Manh Manh không nghe giải thích, cô ta chạy như bay tới, chạy được một đoạn rồi đá một cú, tư thế rất đẹp, Vương Manh Manh nghĩ Long Thiên chắc chắn sẽ không tránh được cú đá này của cô.  

             Đáng tiếc loại võ mèo cào của cô đối phó với đám lưu manh bình thường còn tạm được, chứ đối phó với siêu cấp lưu manh Long Thiên thì còn thiếu sót lắm, Long Thiên tránh được cú đá này, sau đó ôm lấy Vương Manh Manh từ trên không, rồi vứt ngược cô ta xuống ghế salon, cuối cùng còn tự mình khóa trái tay Vương Manh Manh lại.  

             Vương Manh Manh bị lật ngược trên ghế salon không thể động đậy, cô ta ra sức giãy giụa nói: "Tên ngu ngốc, mau thả tôi ra, chúng ta đấu ba trăm hiệp!"  

             Long Thiên vui vẻ vỗ trán Vương Manh Manh một cái rồi nói: "Được, để xem ai phải xin tha trước".  

             Vương Manh Manh bị đánh trả thì mới nhận ra người đang khống chế mình là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, nếu như anh ta giở trò đồi bại thì người xui xẻo chính là bản thân cô.  

             Vương Manh Manh đe dọa nói: "Nếu anh dám động vào tôi thì chị tôi sẽ giết cả nhà anh!"  

             "Ranh con, kiểu đe dọa này không có tác dụng với anh đây đâu", Long Thiên tỏ ý xấu xa, vừa rồi gương mặt đẹp trai của anh bị tát hai cái, bây giờ không dọa con nhóc này thì bản thân anh phải chịu thiệt rồi.  

             Mắt Vương Manh Manh đảo nhanh tìm cách đối phó, cuối cùng cô ta thút thít nói: "Anh bắt nạt tôi, hu hu hu..."  

             Long Thiên quả thật sợ làm đau em vợ, nên khi thấy đối phương khóc thì anh nhanh chóng buông tay nói: "Cô đừng khóc, tôi không làm cô đau chứ?"  

             Long Thiên tốt bụng thả Vương Manh Manh ra, anh đang định tìm cách giải thích, kết quả cô ma nữ vô kỷ luật này lại thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, cô ta đá thẳng một cú móc sau, trúng ngay chỗ đó của anh, Long Thiên khóc không ra nước mắt, lúc này anh càng chắc chắn rằng cô gái này là em ruột của Vương Lệ Trân, lực đá và góc độ đá cũng không khác nhau lắm, nếu bảo bọn họ không phải ruột thịt thì Long Thiên không tin đâu.  

             Trong hai ngày mà Long Thiên bé bỏng đã bị thương nặng đến hai lần, Long Thiên thật sự có chút sợ hãi, anh che đũng quần cắn răng nói: "Vương Manh Manh, cô là đồ lừa đảo!"  

             Lúc Long Thiên ngẩng đầu lên thì phát hiện không thấy Vương Manh Manh đâu, khi anh đang nghi ngờ thì một con dao từ trong bếp bay ra, Long Thiên vội vàng tránh đi, con dao làm bếp không đâm trúng anh, ngược lại cắm thẳng vào sàn nhà cách hai chân anh không tới một centimet, Long Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, nếu anh phản ứng chậm một chút thì anh phải nói lời tạm biệt với người anh em bé nhỏ của anh rồi.  

             Vương Manh Manh cầm một con dao từ trong bếp lao ra, một cô gái trẻ trung xinh đẹp thanh xuân ngời ngời tay cầm con dao làm bếp cười nham hiểm xuất hiện trước mặt Long Thiên, hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy có chút không bình thường, trông cô ta giống như nhân vật nữ chính kiêu ngạo sau khi thay đổi tính cách vậy.  

             Long Thiên ném điện thoại sang bên cạnh nói: "Tôi là chồng chị cô thật, không tin cô hỏi chị cô đi".  

             Vương Manh Manh nhận lấy điện thoại, trong lòng có chút do dự, cô ta thầm nghĩ hỏi rõ cũng tốt, nên sau đó trợn mắt nhìn Long Thiên một cái rồi nói: "Nếu anh dám lừa tôi thì tôi sẽ thiến anh thật đấy".  

             Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, anh lấy một điếu thuốc trong túi châm lửa rồi nói: "Nếu tôi lừa cô thì tôi tự nguyện cởi hết quần để cô giải phẫu".  

             Vương Manh Manh nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại cho chị mình, điện thoại nhanh chóng được kết nối, Vương Lệ Trân đang trong phòng làm việc thấy tên trên điện thoại thì do dự một lúc rồi mới nghe: "Alo Long Thiên, có chuyện gì vậy? Nếu anh lại bảo tôi là gọi để tán gẫu, thì tôi sẽ chặn anh đấy".  

             Vương Manh Manh hơi ngạc nhiên, cô ta thấy chị mình có vẻ như biết tên ngốc này thì đổi giọng nũng nịu nói: "Chị, em đây, em vừa về nhà thì thấy một người đàn ông trong phòng tắm nhà chúng ta, anh ta còn nói là anh rể em, là thật sao?"  

             Vương Lệ Trân trong điện thoại bất đắc dĩ trầm mặc một lát rồi nói: "Manh Manh, chuyện này nói ra rất dài, em chờ chị về rồi giải thích cho em sau được không?"  

             Vương Manh Manh giả vờ ngoan ngoãn dạ một tiếng, đúng lúc Long Thiên vừa cảm thấy yên tâm thì cô ta đột nhiên thay đổi thái độ, từ thiếu nữ hung dữ đến thiếu nữ nũng nịu, bây giờ lại tỏ vẻ thiếu nữ bị hại, cô gái này cứ khoảng ba giây lại thay đổi một lần, hơn nữa không chê vào đâu được. Vương Manh Manh ra vẻ tủi thân lau nước mắt một cái rồi nói: "Chị, người đàn ông kia đẩy em lên ghế salon, còn làm thế với em, em không muốn sống nữa!"  

             Cách đó không xa, Long Thiên đang ngậm điếu thuốc bị làm cho kinh ngạc đến mức điếu thuốc cũng rơi xuống đất, anh phun một bãi nước miếng nói: "Hừ, đồ giả tạo!"

Advertisement
';
Advertisement