Vương Manh Manh quăng điện thoại cho Long Thiên rồi tức giận nói: “Trước khi chị tôi quay về, không được phép nhúc nhích!”
Cô ta nói dứt lời, Long Thiên đón được điện thoại của mình lập tức lóp ngóp bò dậy, chuẩn bị tới tủ lạnh lấy đồ uống, thái độ của anh như thể hoàn toàn không coi nàng cách cách họ Vương ra gì, làm Vương Manh Manh tức giận đến mức đứng bật dậy khỏi ghế sofa, cao giọng quát: “Tôi bảo anh không được nhúc nhích, nghe thấy chưa hả!”
“Tôi có bị điếc đâu, vả lại, dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời một đứa trẻ ranh như cô?”, Long Thiên khui một lon Coca, vừa uống vừa lơ đễnh đáp trả.
Đáp lại Long Thiên là một con dao làm bếp từ trên trời rơi xuống cắm thẳng vào cánh cửa tủ lạnh. Long Thiên bình tĩnh quay về với vị trí của mình, phen này thực sự không hề nhúc nhích, rất chi là hèn.
Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, đợi Vương Lệ Trân về nhà và giải thích tất cả mọi chuyện. Vương Manh Manh cũng nhân cơ hội này mà đánh giá người đàn ông trước mặt một phen, trông qua chắc hẳn lớn hơn cô ta vài tuổi, tổng thể cũng chỉ có đôi mắt kia trông tạm được, mọi chỗ khác đều bình thường. Nếu ném vào đám đông, anh không hề bắt mắt, không hề nổi bật, đừng nói là lọt vào đôi mắt đòi hỏi hoàn hảo vô khuyết của chị gái cô ta, đến cả bản thân Vương Manh Manh cũng chẳng buồn ngó ngàng. Cô ta thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc người đàn ông này có bản lĩnh cỡ nào mới được làm anh rể của mình, có thể làm chồng của Vương Lệ Trân – mỹ nhân xa vời tầm với của Bắc Hải.
“Này, con sâu lông kia, anh dùng cách gì để theo đuổi chị tôi đấy?”, Vương Manh Manh rảnh quá không có việc gì làm nên bắt đầu thám thính tình hình quân địch.
Long Thiên hớp một ngụm Coca, cơn thèm thuốc lá của anh bốc lên nhưng anh cũng không châm thuốc, chỉ biết dốc hết sức để biểu đạt thiện chí của mình, sợ đối phương bất mãn lại quăng thêm một con dao nữa, bèn thành thật đáp: “Bố cô vung tiền để tôi ngủ với chị cô!”
Đúng là không nói ra thì thôi, hễ mở miệng là làm người ta kinh ngạc. Tuy rằng anh đang nói sự thật, nhưng sự thật quá thẳng thắn. Thật hết cách, Long Thiên trước giờ vẫn thô bỉ, không học được cách nói năng văn hoa màu mè. Dù sao thì quanh năm suốt tháng anh toàn ở bên cạnh những kẻ thô lỗ cộc cằn, nói bậy như máy hát, dần dà cũng không thể chờ mong miệng chó mọc được ngà voi.
Trên tay Vương Manh Manh không còn dao làm bếp, lần này cô ta quăng gối ôm trên sofa: “Anh có thể nói năng đàng hoàng được không?”
“Một cô nàng lưu manh như cô cũng mặt dày đòi tôi nói năng tử tế hả?”, Long Thiên gạt cái gối ôm ra, tức giận đáp.
Lăn lộn bốn phương bao nhiêu năm nay, Long Thiên từng gặp rất nhiều kẻ kỳ quặc, nhưng lần đầu anh gặp phải một cô gái dùng giọng nói non choẹt như trẻ con mà chửi người ta không cần pha thêm câu từ nào hết, thế nên anh không những không ghét, mà ngược lại còn cố tình trêu cho vui.
Vương Manh Manh không giận mà còn bật cười: “Thú vị đấy, thú vị hơn cái đám hèn nhát cả ngày chỉ biết nịnh nọt bợ đỡ chị tôi nhiều”.
“Tôi đâu thể lừa cô lên giường được, hà tất gì phải tử tế với cô?”, Long Thiên nói năng hùng hồn, anh không hề muốn lấy lòng cô gái trước mặt mình, dù sao Vương Lệ Trân cũng chẳng ưa gì anh, chỉ thiếu nước đuổi anh ra khỏi cửa thôi. Người ta thường bảo “lợn chết không sợ nước sôi”, Long Thiên cũng lười nhẫn nhịn bản tính kỳ quặc của quý cô này, tuy rằng sách lược hiện tại của anh là đi đường vòng cứu quốc, nhưng đường vòng cứu quốc cũng biết tiến lùi đúng mực, nếu cứ lùi quá chỉ khiến anh bị bắt nạt nhiều hơn.
“Tóm lại tôi không tin chị tôi sẽ kết hôn với loại rác rưởi như anh. Tôi nói trước nhé, đến lúc ấy chỉ cần chị tôi lắc đầu một cái, tôi lập tức cho anh chết không có chỗ chôn thây!”, Vương Manh Manh giơ ngón giữa lên
Long Thiên bình thản nhún vai: “Con gái con lứa, chú ý hình tượng đi chứ”.
“Anh quản lý được tôi chắc? Hả đồ ngốc?”
“Đồ ngốc, nói ai thế?”
“Đồ ngốc nói anh đấy!”
“Ồ hóa ra có đứa ngốc đang nói chuyện với tôi hả”.
Vương Manh Manh động não mất một lúc mới hiểu ra, lập tức nổi cơn tam bành đòi đi tìm dao làm bếp. Long Thiên đâu thể để cô ta đạt được mục đích, cướp ngay lấy hai con dao làm bếp. Anh cao hơn Vương Manh Manh, cứ giơ dao lên cao thì dù Vương Manh có nhảy lên cũng không với tới được, cô ta vừa nhảy vừa giận dữ mắng chửi: “Anh đưa dao đây, xem tôi có chém anh ra làm tám mảnh không!”
Vương Lệ Trân vội vàng chạy về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng chốc sững người, nhưng nhanh chóng thích nghi với khung cảnh này. Cô rất hiểu tính cách của em gái mình, chưa thấy máu me be bét là khá lắm rồi.
“Vương Manh Manh, không được quậy phá!”
Vương Lệ Trân hô một tiếng khiến Vương Manh Manh vốn đang nhe nanh múa vuốt như con hổ cái lập tức ngoan ngoãn hẳn, không quậy phá nữa, thậm chí còn bước tới kéo tay Vương Lệ Trân với vẻ mặt ấm ức: “Chị, nếu chị không về kịp, em gái đáng yêu của chị sắp bị tên cầm thú kia bắt nạt đến chết rồi”.
Dáng vẻ nũng nịu này thực sự khiến người ta không thể liên tưởng tới tác phong hung hãn trước đó. Khóe miệng Long Thiên giật giật, coi như anh đã gặp phải người thiếu liêm sỉ hơn cả mình rồi.
Vương Lệ Trân kéo Vương Manh Manh ngồi xuống sofa, lạnh lùng liếc mắt nhìn Long Thiên: “Cất dao về chỗ cũ đi, Manh Manh không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện như con bé à?”
“Vâng thưa vợ đại nhân!”, Long Thiên hết sức bần tiện.
Vương Lệ Trân khá quen với bản mặt dày của Long Thiên nên đã miễn dịch khi nghe đủ cách gọi yêu thương ghê tởm của anh, không ý kiến gì, nhưng Vương Manh Manh không cho phép chị gái mình bị người ta sàm sỡ, lập tức trừng to hai mắt: “Mồm miệng anh sạch sẽ cho tôi nhờ”.
Long Thiên hỉ mũi khinh thường, nhìn cô cách cách họ Vương một cách thách thức như thể cướp mất món đồ chơi yêu thích của người ta. Anh quay vào bếp, cất dao về chỗ cũ, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay rồi không trở ra ngay mà tiện thể nấu nướng luôn.
Trong phòng bếp chỉ còn lại hai chị em xinh đẹp như hoa, Vương Manh Manh làm nũng với chị: “Chị, em hỏi chị mấy câu, chị đừng giải thích gì hết, chỉ cần gật với lắc là được”.
Vương Lệ Trân thấy em gái chủ động “xuất chiêu” cũng đỡ tốn công mình bịa chuyện, lập tức gật đầu ngay.
Vương Manh Manh hỏi: “Thằng ngốc kia là anh rể của em thật à?”
Vương Lệ Trân gật đầu.
Thế giới quan của Vương Manh Manh bắt đầu sụp đổ, cô ta cố nén cảm giác phẫn nộ khi thấy cây cải thảo trắng trẻo nhà mình bị lợn ăn mất, tiếp tục hỏi: “Bố đồng ý với cuộc hôn nhân này?”