Mộc Tiểu Nhã nhảy nhót quay trở lại bàn làm việc của mình, trước khi đi còn không quên dặn Long Thiên sau khi tan làm đi ăn tối với cô ấy. Người đẹp đã mở lời hẹn, Long Thiên cũng ngại không từ chối. Lần này đã được đề tên lên bảng vàng, tối lại còn thêm động phòng hoa chúc, cuộc đời không còn gì tuyệt vời hơn được nữa.  

             Đương nhiên Long Thiên cũng không hề quên công việc của mình, đợi Mộc Tiểu Nhã đi xa rồi mới cầm điện thoại di động lên gọi cho vợ nhà mình, cũng không hề giấu giếm mà xin phép để tối nay đi ăn cơm với Mộc Tiểu Nhã, đại khái trước 9 giờ tối sẽ về đến nhà, nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại thẳng cho anh. Vương Lệ Trân ở đầu dây bên kia cũng dứt khoát nói đồng ý, giọng nói vẫn lạnh băng như mọi khi.  

             Trông thì có vẻ như Long Thiên đang trốn việc, nhưng trên thực tế, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, buổi chiều trước khi đi ra ngoài anh đã bóp nát chiếc máy nghe trộm, coi như là một cách cảnh cáo đám người cùng ngành. Theo như sự hiểu biết của anh về ngành này, thứ nhất, trong thời gian ngắn thì sát thủ hẳn sẽ không ra tay lần nữa. Thứ nữa là, muốn câu được con cá lớn đã trốn rồi thì chắc chắn phải thả mồi nhử, nếu không một ngày 24 giờ anh đi theo sát Vương Lệ Trân, người ta muốn tìm cơ hội để ra tay cũng không có.  

             Trong hư có thực, trong thực có hư, Long Thiên tự cảm thấy khâm phục sự thông minh lanh lợi của chính mình.  

             Tổng cộng có hơn 30 người tham gia phỏng vấn, cũng chỉ có Long Thiên và một thanh niên ba hoa chích choè khác là được nhận vào vị trí này, những ứng viên khác đều quăng ánh mắt đố kỵ và ganh ghét về phía bọn họ, trong lòng không vui vẻ gì rời khỏi tập đoàn. Hai người, Long Thiên được làm Giám đốc nhân sự mới còn người thanh nhiên kia thì phải bắt đầu công việc từ một nhân viên bình thường, cùng nhau bước vào phỏng vấn mà kết quả của hai người lại hoàn toàn trái ngược.  

             Tuy nhiên, người thanh niên kia cũng khá rộng lượng, không hề đố kỵ Long Thiên mà ngược lại còn hồ hởi chạy qua chào hỏi một tiếng: “Người anh em, giỏi quá nha, anh cũng coi như là một thành phần chủ chốt của buổi phỏng vấn hôm nay đó”.  

             Long Thiên khiêm tốn nói: “Gặp may mà thôi”.  

             Người thanh niên len lén đánh giá chiếc đồng hồ nam dòng kinh điển hiệu Breguet, chiếc đồng hồ này thuộc loại siêu cao cấp, giá bán cao nhưng không phải ai cũng mua được, so với chiếc đồng hồ Jaeger LeCoultre dòng master trị giá hơn một trăm nghìn tệ của mình thì cao hơn hẳn một đẳng cấp.   

             Người thanh niên không khỏi âm thầm thở dài, hơn nữa đều là người trong ngành với nhau nên anh ta chủ động kéo gần khoảng cách: “Tôi tên là Phạm Thái Nhàn, người anh em tên gì vậy?”  

             Phạm Thái Nhàn, đọc lái thành cơm mặn quá, cái tên này nghe có chút quái gở, nhưng mà đối phương đã nhiệt tình như thế thì Long Thiên cũng đành tự giới thiệu bản thân. Phạm Thái Nhàn nghe đến tên của Long Thiên xong thì có chút ngạc nhiên, sau đó mới vui vẻ nói: “Ha ha, xem ra sau này chúng ta chính là tình địch rồi”.  

             “Anh đến đây vì Vương Lệ Trân?”, Long Thiên cau mày, chỉ cần là người đẹp thì bất luận cô ta có muốn hay không, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc hấp dẫn đám ong bướm. Từ cách ăn mặc của Phạm Thái Nhàn có thể thấy được, anh ta chính là loại con cháu nhà giàu có điển hình, kiểu ăn mặc chẳng khác gì đang cố gắng dát hết tiền lên người, nghĩ đến đây Long thiên cũng thầm cảm thấy may mắn vì có ông chủ Liêu trấn giữ ở đây, nếu không công ty này chỉ sợ là không phải chỉ có dạng con cháu nhà giàu vì gái mà đến đâu.  

             Phạm Thái Nhàn dường như chưa giác ngộ được thân phận tình địch giữa hai người nên không những không giương cung bạt kiếm với anh mà ngược lại còn có thái độ ôn hoà vui vẻ, bộ dáng giảng giải đạo lý với anh: “Người anh em, anh đừng vội trợn mắt lườm tôi, người đẹp thì ai mà chẳng yêu, nhất là đối với người đẹp hiếm có như Vương Lệ Trân, ai từng gặp rồi mà không điên đảo thần hồn chứ. Anh đừng giận, tôi chẳng qua chỉ là nói chuyện người thật việc thật, tôi có lọt được vào mắt xanh của Vương nữ vương hay không, không phải đều dựa vào anh hết hay sao?”  

             Câu này quả thực có chút kỳ lạ, Long Thiên cười nói: “Vậy anh Phạm có lẽ sẽ phải thất vọng rồi”.  

             “Tôi rất tự tin nhé”, Phạm Thái Nhàn móc bao thuốc lá ra đang định mời thì đúng lúc nhìn thấy gái già Hoàng Phương Phi đi đến, anh ta không muốn hóng chuyện giữa hai người họ cho nên cất bao thuốc đi nói: “Tôi đi trước đây, không muốn nghe giọng hách dịch của con hồ ly hoang dại kia nữa, sau này mọi người sẽ còn gặp nhau thường xuyên, mong được chỉ giáo nhiều hơn”.  

             Long Thiên không nói thêm lời thừa nữa, mời thần về dễ tiền thần đi khó, cũng không định uy hiếp đối phương cấm được làm bừa, một người đã từng là công tử bột ăn chơi trác táng như Long Thiên cũng hiểu được, nếu anh làm vậy khéo lại biến lợn lành thành lợn què cũng nên.  

             Xoay người lại, vừa hay đối diện với gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Phương Phi, có một số phụ nữ khi đến độ tuổi nhất định nào đó sẽ đánh mất đi giá trị của bản thân, nhưng cũng có một số phụ nữ cho dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng lại toát ra một sức hút mạnh mẽ từ sự chín chắn và từng trải, khiến cho vô số đàn ông phải khuất phục, Hoàng Phương Phi chính là loại thứ hai.   

             “Giám đốc Long, chào anh”, Hoàng Phương Phi vừa cười nói vừa đưa tay ra.  

             Long Thiên cũng nở nụ cười thân thiện đưa tay ra nắm nhẹ tay của Hoàng Phương Phi, nhưng động tác lại rất nhanh chứ không hề lưu luyến bàn tay nhỏ bé ngọc ngà. Long Thiên hiển nhiên là hiểu được đàn bà độ tuổi này mạnh mẽ như hổ vậy, đạo hạnh mà không đủ thì tốt nhất không nên dây vào, tránh cho sau này còn chưa chiếm được lợi gì đã ám mùi lẳng lơ.  

             Hoàng Phương phi không hề để ý đến sự cẩn thận của Long Thiên mà tiếp tục nói: “Hôm nay có rảnh không?”  

             Gái già chủ động mời?  

             Bị tấn công ngược?  

             Trong đầu Long Thiên đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ hoang đường, sau khi cố gắng loại bỏ suy nghĩ không thực tế này mới mở miệng nói: “Chị à, tôi vừa mới có cuộc hẹn với một em gái, chỉ đành hẹn chị lần sau vậy”.  

             Đây là một trong số ít lần mà Hoàng Phương Phi bị người ta từ chối, vốn dĩ cô ta chẳng qua muốn đến chuyển lời mà thôi, ông chủ Liêu muốn mời Long Thiên tối nay đi ăn cơm, cũng coi như để chúc mừng giám đốc mới nhậm chức, chẳng qua là lúc nãy khi phỏng vấn, Liêu Hồng và Long Thiên có chút đối địch nhau cho nên mới để Hoàng Phương Phi tới đây mời. Cũng chỉ vì tâm lý tò mò của gái già nên cô ta cố ý không nói hết nửa câu còn lại, điều này khiến cho câu chuyện mang theo chút mập mờ, đáng tiếc vốn chỉ là một câu đùa vô hại của Hoàng Phương Phi lại bị tên nhóc có mắt như mù này thẳng thừng từ chối, nhưng mà câu “chị” kia cũng đã kéo gần khoảng cách giữa cả hai”.  

             Hoàng Phương Phi không hề cố tình thể hiện sự bất mãn, chỉ giải thích nói: “Vậy tôi chỉ đành phải nói với ông chủ Liêu một tiếng, đợi mấy ngày nữa lại giúp cậu tổ chức một buổi tiệc chào mừng”.

Advertisement
';
Advertisement