“Vậy nhờ chị giúp tôi giải thích với ông chủ Liêu chút nhé”, Long Thiên nói bằng giọng đúng mực, ít nhất thì đó cũng là cấp trên của mình, lúc cần giữ thể diện thì cũng phải giữ thể diện.
Gái già có chút than vãn nói: “Cậu cũng ra vẻ ta đây quá nhỉ, đến tôi mà cũng bị từ chối, thế nào, chê chị lớn tuổi à, không được trẻ trung xinh đẹp như cô bé Mộc Tiểu Nhã kia hả?”
Đột nhiên bị công kích, Long Thiên chỉ đành phải tiếp chiêu: “Chị à, chị đang nói gì vậy, chẳng qua là chị bị muộn hơn một bước thôi, nếu như chị mà đến trước thì tôi chắc chắn sẽ đi theo chị ngay mà không cần nhiều lời!”
“Cậu nhớ câu này nhé, lần sau không được cho tôi leo cây nữa đâu đấy!!!”, trước khi đi gái già còn nháy mắt một cái khiến cho Long Thiên có chút không chịu nổi.
Dùng ánh mắt tiễn gái già rời đi, ngày mai là ngày Long Thiên chính thức nhậm chức, cho nên chiều hôm nay hầu như không có việc gì làm nữa cả, thấy thời gian cũng hòm hòm nên gửi một tin nhắn cho Mộc Tiểu Nhã rồi đi đến quán cafe hôm qua ngồi để giết thời gian. Đợi đến 6 rưỡi thì Mộc Tiểu Nhã mới xuất hiện với gương mặt đầy vẻ xin lỗi, Long Thiên tỏ vẻ thấu hiểu nói: “Lại bị sắp xếp thêm việc à?”
Long Thiên nói trúng tim đen, Mộc Tiểu Nhã chỉ đành bất đắc dĩ cười ngây ngô, coi như là ngầm thừa nhận. Long Thiên cũng bất đắc dĩ theo, tính cách cô bé này một ngày mà không chịu thay đổi thì sẽ phải chịu thêm một ngày bị người ta bắt nạt, càng khiến người ta cạn lời hơn nữa là cô bé này lại là loại người tốt kinh điển trong truyền thuyết, đừng nói đến việc bật lại người ta, khéo bị người ta mang đi bán rồi còn giúp người ta đếm tiền nữa.
Long Thiên vốn có ý định trông thấy bất bình rút đao tương trợ nên mở miệng nói: “Hay là cô liệt kê một danh sách ra, ghi hết tên những người thường hay bắt nạt cô lại, anh giúp cô đi xử lý bọn họ”.
Cô bé ngốc nghếch lập tức lắc đầu nói: “Không được, đều là công việc mà thôi, làm nhiều làm ít cũng vậy cả, mọi người cũng vất vả, anh đói bụng rồi đúng không, chúng ta ra ngoài ăn đi”.
Đã nói đến thế rồi, Long Thiên cũng không tiện nói thêm nữa, đứng dậy đưa Mộc Tiểu Nhã đi ra ngoài bắt xe. Mộc Tiểu Nhã mời khách thì đương nhiên phải do anh dẫn đường rồi, hai người rất nhanh đã đến trước cửa một nhà hàng Pháp cao cấp, khả năng quan sát sắc mặt của Long Thiên đã được chau rèn rất kỹ rồi, làm gì có chuyện không nhìn ra cô bé này lần đầu tiên được đến một nhà hàng cao cấp như vậy để ăn cơm. Mặc dù bên ngoài vẫn đang cố gắng giả bộ bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang run.
“Hay là đổi chỗ khác?”
“Không, ở đây đi”.
Ăn một bữa ở đây khéo tiêu hết cả tháng tiền lương của Mộc Tiểu Nhã rồi, chẳng qua nếu đã đồng ý mời đối phương thì không thể quá keo kiệt, hơn nữa cô ấy cũng coi như biết được thân phận của Long Thiên, là vị hôn phu của phó chủ tịch, chắc chắn cũng là con nhà lắm tiền, nếu như mời anh ăn mấy quán ven đường thì bản thân Mộc Tiểu Nhã cũng thấy xấu hổ.
Thấy đối phương kiên trì, Long Thiên chỉ đành phải thuận theo ý của cô bé, cùng lắm thì chút nữa anh sẽ âm thầm đi thanh toán là được, để con gái mời ăn cơm không phải là phong cách trước giờ của Long Thiên.
Long Thiên nắm lấy bàn tay của Mộc Tiểu Nhã, có lẽ bởi vì lần đầu tiên được bước vào một nhà hàng cao cấp như vậy nên Mộc Tiểu Nhã có chút căng thẳng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, Long Thiên cũng không cười chê mà chỉ kéo cô ta đi về phía trước, cũng không định nói những câu trêu đùa khiến người ta dễ hiểu lầm.
Long Thiên rất tâm lý chọn một vị trí ở gần cửa sổ, cách xa những thực khách khác cũng hạn chế được những ánh mắt tò mò, có lẽ có thể khiến cho Mộc Tiểu Nhã hoàn toàn thư giãn. Sau khi vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ không bởi vì hai người ăn mặc bình thường mà tỏ ra coi thường, Long Thiên hỏi Mộc Tiểu Nhã muốn ăn gì, Mộc Tiểu Nhã nói ăn gì cũng được, Long Thiên hiểu nên dứt khoát tự giác gọi món.
Nhân viên phục vụ vẫn đang duy trì nụ cười, bị cách phát âm tiếng Pháp lưu loát của Long Thiên làm cho kinh ngạc nên không dám xem thường đôi tình nhân nhìn giống như nghèo khổ này.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Mộc Tiểu Nhã mang theo gương mặt sùng bái nói: “Tiếng Pháp của anh giỏi quá”.
“Chỉ cần cố gắng chăm chỉ thì cô cũng có thể làm được”, Long Thiên bề ngoài thì nói vậy nhưng trong lòng lại âm thầm chửi rủa cái môn học mà năm nào kiểm tra cũng lôi hết tám ngoại ngữ vào bài thi. Nếu như không thi đỗ thì sẽ có các kiểu hình phạt quái gở đang chờ đợi, liên quan đến tính mạng thì có thể không giỏi được à?
Mộc Tiểu Nhã rõ ràng cách thế giới đó của Long Thiên rất xa, cô ấy chỉ ngây thơ dùng đôi tay chống cằm nói: “Tôi thực ra cũng muốn học đó, nhưng mà đến bây giờ đến phân biệt cách phát âm tiếng Anh tôi còn chưa hiểu, lúc đi học giáo viên toàn nói tôi ngốc, có lẽ bị nói nhiều nên bây giờ tôi thành ngốc thật rồi”.
“Trước đây lúc tôi còn học cấp ba, giáo viên chủ nhiệm từng chỉ vào đầu tôi mắng, loại người cặn bã như tôi sau này chỉ có thể đi ăn xin mà thôi, nhưng tôi cũng có đi ăn xin đâu?”, Long Thiên nhún vai nói: “Cho nên, lời những người đó nói cô đừng quá để tâm, cứ sống đúng với bản chất của mình là được, hơn nữa ngốc chút cũng tốt, người thông minh thích làm phức tạp hoá vấn đề, dễ bị đi vào chỗ bế tắc. Mặc dù cũng có không ít người đã phá vỡ bế tắc để thoát ra, nhưng đa phần đều là tự ép mình đến chết”.
Mộc Tiểu Nhã bất giác nói: “Nghe anh nói quả thực thú vị, mặc dù không hiểu lắm nhưng tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều”.
“Đúng rồi, ăn cơm xong chúng ta tiếp tục vòng kiểm tra sức khoẻ lần trước nhé”, Long Thiên vừa được khen đã lộ nguyên hình, cười một cách gian manh.
Mộc Tiểu Nhã lườm tên xấu xa không xứng được khen nói: “Hừ! Anh còn dám nhắc tới chuyện này, lần trước suýt chút nữa là bị anh lừa, suýt chút nữa chịu thiệt!”
Long Thiên coi như lẽ đương nhiên nói: “Cô ngốc như thế, không lừa cô thì lừa ai?”
Mộc Tiểu Nhã bỗng nhụt trí nói: “Tôi quả thực là rất ngốc…”.
Sợ cô bé này lại bắt đầu tự ti, Long Thiên vội vàng nói: “Đến mức như vậy không, chẳng phải là kiểm tra sức khoẻ thôi sao, cùng lắm thì chút nữa tôi cũng để cho cô kiểm tra một chút, có qua qua lại, cô cũng không thiệt thòi, đừng có bày ra biểu cảm như vậy”.
Mộc Tiểu Nhã nhếch miệng cười, người ngốc thì được hưởng phước của người ngốc, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, đúng là có chút ngưỡng mộ.
Long Thiên ba hoa chích choè trong cả bữa cơm, Mộc Tiểu Nhã thỉnh thoảng sẽ tiếp lời nhưng chủ yếu thời gian là ngồi nghe anh kể chuyện trên trời dưới biển khiến cho tiếng cười của Mộc Tiểu Nhã không ngớt lúc nào. Một Bạch Diêm Vương khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật thế mà lại dụng tâm để đi nịnh một cô gái nhỏ, cũng không biết là xuất phát từ sự yêu thích với cô gái này hay là bởi mắc nợ chuyện Hoa khôi tóc đuôi gà năm đó, hoặc là chỉ có người mà nội tâm lúc này đang cố gắng hung dữ nhưng nhưng cách doạ dẫm người ta lại có chút thê lương mới hiểu được.
Sau khi ăn uống no nê, Long Thiên lấy lý do đi vệ sinh để đi thanh toán hoá đơn, đợi sau khi thanh toán xong quay lại mới phát hiện Mộc Tiểu Nhã vốn đầu óc đơn giản giờ hai mắt đang đỏ hoe, lần theo ánh mắt đi xem thì trông thấy một đôi tình nhân đang thể hiện tình yêu nồng nhiệt mà chẳng quan tâm đến những người xung quanh.
Long Thiên ngồi xuống chỗ mình, thăm dò hỏi: “Người yêu cũ?”
Mộc Tiểu Nhã không nói gì, bên ngoài cửa sổ đột nhiên mưa to gió lớn, cô gái trước mắt giống như một cọng cỏ nhỏ không nơi nương tựa, từ sau ánh mắt này, Long Thiên bèn xác định phải để cô ấy sống một cuộc sống tốt đẹp hơn bất cứ ai.