Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên

Long Thiên tự động bỏ ngoài tai câu nói vừa rồi của Lăng Phong, chỉ quay đầu lại bình thản hỏi: “Con lợn đấy tát cô?”  

             Mộc Tiểu Nhã rụt rè gật đầu, Long Thiên chợt nghiêm mặt, nói bằng giọng ra lệnh: “Đánh trả!”  

             Mộc Tiểu Nhã lắc đầu ra ý không dám, mụ vợ giàu có lại như nghe được câu chuyện cười, chỉ tay vào mặt mình nói: “Đây, mặt tôi đây, tôi không tin thứ ti tiện như cô dám đánh lại tôi!”  

             Càng lúc càng có đông người tới xem, thấy vậy mụ vợ giàu có càng đắc ý nói: “Tới đây, có gan thì cô đánh tôi đi!”  

             Mụ vợ giàu có tỏ ra không sợ, mụ ta là quản lý của một công ty kiến trúc, công trường cách nhà hàng này không xa, chỉ cần Mộc Tiểu Nhã dám động tay, mụ ta chắc chắn sẽ cho đôi tình nhân nghèo rớt mồng tơi này phải nằm cáng mà ra khỏi đây.  

             “Bốp!”  

             Đáp lại lời thách thức vừa rồi của bà ta, là một tiếng bạt tai ròn rã, tuy nhiên cái bạt tai này không dành cho mụ ta, mà là vào thẳng mặt Lăng Phong từ đầu chí cuối vênh váo chế diễu. Cái tát bất ngờ này, đã đánh văng luôn cả răng cửa của Lăng Phong ra ngoài.  

             Mụ vợ giàu có có chút ngớ người, Long Thiên lại thẳng chân đạp mạnh vào đũng quần của Lăng Phong, cú đá này khiến gã đang phê thuốc phải quỳ bò ra đất không gượng dậy được.  

             Lăng Phong lúc này miệng đầy máu không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông dũng mãnh đang ở trước mặt mình, gã không ngờ rằng, đối phương lại ra tay tàn nhẫn đến thế.  

             Đây là lần đầu tiên Long Thiên phẫn nộ như vậy khi tới Bắc Hải, cho nên anh không thể bỏ qua, một khi đã không còn kiềm chế bản thân anh như trở lại cậu ấm năm nào vô pháp vô thiên. Long Thiên lại đá thêm phát nữa vào ngực Lăng Phong, sau đó lại dùng gót chân di qua di lại chà đạp trên ngực gã, miệng không ngừng lặp lại câu nói với Mộc Tiểu Nhã: “Đánh trả!”  

             Lăng Phong đau đớn tột cùng, mụ vợ giàu có thấy chồng mình bị đánh ra nông nỗi như vậy, định bụng chạy tới chỗ Mộc Tiểu Nhã gây sự, nhưng mụ ta còn chưa kịp ra tay, chỉ thấy Long Thiên tiện tay phóng con dao trên bàn ăn, con dao không gây ra đòn chí mạng, song lại thấy tóc mái của mụ ta đang ghim trên tường!  

             Hành động này khiến nhiều người đứng xung quanh không ngớt lời khen, bởi nó quá ngầu, mụ vợ giàu có lúc này chân tay luống cuống, vừa rồi nếu chậm một bước, con dao đã làm một đường trên cổ mụ ta, lúc này mụ ta không dám xông tới, mà chỉ lấy điện thoại ra gọi trợ giúp.  

             Long Thiên cũng không thèm để ý, thậm chí còn không thèm nhìn một cái về phía mụ ta và Mộc Tiểu Nhã, anh chỉ thuận tay xách Lăng Phong đã bị đánh bầm dập đi về phía cửa sổ. Không ai biết kẻ đáng sợ này đang định làm gì, chỉ thấy Long Thiên cầm đầu Lăng Phong đập vỡ cửa kính, sau đó để nửa người Lăng Phong trên thành cửa sổ, miệng vẫn không ngừng lặp lại lời nói ban nãy: “Đánh trả”.  

             Đây là tầng thứ năm, Mộc Tiểu Nhã khẽ há miệng, cô biết nếu không nghe theo lệnh của anh, anh sẽ quẳng Lăng Phong qua ngoài cửa sổ. Cô lập tức quay ra nhìn về phía mụ vợ giàu có, mụ ta lúc này sợ run người, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, trong lúc Mộc Tiểu Nhã do dự, đã nghe thấy tiếng rên rỉ của Lăng Phong.  

             Mộc Tiểu Nhã sợ Long Thiên sẽ vì cô mà giết người, không còn cách nào chỉ đành tát mụ vợ giàu có kia một cái, mụ ta cũng không dám tránh, nhưng cái tát này chẳng khác nào muỗi đốt cột điện.  

             Long Thiên không hài lòng, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi không nghe thấy tiếng”.  

             Mộc Tiểu Nhã cắn răng, lần này cô lấy hết sức giáng một cái bạt tai thẳng mặt mụ vợ giàu có, tiếng “bốp” vang khắp cả gian phòng, mặt mụ vợ giàu có lập tức sưng đỏ, Mộc Tiểu Nhã đột nhiên khóc thành tiếng, sau đó không cần Long Thiên phải nhắc, cô liên tiếp tát thêm vài cái.  

             Cô vừa khóc vừa vung tay, dường như sau mỗi cái tát là tiếng gằn hằn học thoát ra theo, tiếng khóc của cô cũng càng thê lương hơn. Mộc Tiểu Nhã là cô gái đơn thuần, nhưng không có nghĩa là cô không biết hận, từng vết thương lòng cũng được xoa dịu sau từng cái tát. Cuộc đời của kẻ khốn nạn là như vậy, phải biết phản kháng, bằng không cả đời sẽ bị người ta dẫm đạp lên, tốt nhất là nên thẳng tay bóp chết ký ức, mới có thể lấy lại niềm tin cuộc sống.  

             Đây giống như một nghi thức cáo biệt.  

             Tay của Mộc Tiểu Nhã cũng đánh tới mức sưng đỏ lên, Long Thiên lúc này mới quẳng Lăng Phong nửa tỉnh nửa mê tới trước mặt Mộc Tiểu Nhã, giọng điệu ngạo nghễ giống như học sinh cá biệt đang dạy hư học sinh ngoan, nói: “Thoải mái không?”   

             Mộc Tiểu Nhã gật đầu một cách nặng nhọc.  

             “Đi!”  

             Long Thiên cũng không thèm để ý tới đôi cẩu nam nữ đang bần thần ngồi lăn lóc trên mặt sàn, anh dắt tay Mộc Tiểu Nhã đi xuống dưới, cùng lúc đó có không ít công nhân tay cầm vũ khí đứng ở cầu thang, Long Thiên không có ý dừng lại, kéo tay Mộc Tiểu Nhã, xông tới đá bay tên xấu số xông lên đầu tiên, sau đó một tay kéo Mộc Tiểu Nhã, tay kia đồ sát tứ phương, kẻ nào xông lên giết chết kẻ đó!  

             Cứ như vậy Mộc Tiểu Nhã nép sau Long Thiên mà thoát ra ngoài, cảm thấy có đôi chút hùng hồn khi đối diện với thiên binh vạn mã, lúc này đầu óc Mộc Tiểu Nhã như dừng hoạt động, bởi cô nằm mơ cũng không ngờ rằng, ngay cả tình tiết ít xuất hiện trong phim ảnh lúc này lại xảy ra ngay trước mắt mình, đợi tới lúc Long Thiên kéo cô xuống dưới lầu, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám công nhân nằm la liệt khắp nơi.   

             Long Thiên đứng ngoài đường nắm tay Mộc Tiểu Nhã, bình tĩnh nói: “Sau này dù có gặp phải chuyện gì, cũng không được sợ, chỉ cần tôi ở bên cạnh, tôi đều sẽ hành động như ngày hôm nay, cho dù tôi không tự biết lượng sức, bị người ta đánh tới tàn phế, cũng không được hoảng loạn, vì tôi nhất định sẽ đứng dậy.”  

             Mộc Tiểu Nhã cuối cùng cũng đã dừng khóc mà gật đầu, sự kiên định hiện rõ lên gương mặt tràn ngập hạnh phúc của cô.  

             Cô quyết định, lần sau gặp anh, cô sẽ cột tóc đuôi ngựa.

Advertisement
';
Advertisement