Long Thiên không biết suy nghĩ của Mộc Tiểu Nhã, anh chỉ cảm thấy có thể xoa dịu khúc mắc trong lòng thật tốt. Lần này anh không chỉ giúp Mộc Tiểu Nhã mà còn coi như giúp chính mình. Điều anh nợ cô gái tóc đuôi ngựa năm đó có lẽ cả đời này cũng không trả hết được, nhưng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Long Thiên biết bản thân mình ích kỷ, Mộc Tiểu Nhã không phải người thay thế nhưng anh không nhịn được.
“Có gì mà khóc chứ”, Long Thiên nói. Anh không định nhân màn anh hùng cứu mỹ nhân mà đẩy nhanh đến bước tiếp theo, cứ chậm rãi tỉ mỉ từng bước mới có thể đạt được kết quả tốt nhất. Hơn nữa, như vậy cũng dễ nói chuyện vói vợ anh hơn. Thỏ không ăn cỏ gần hang, trước mắt Long Thiên không làm được loại chuyện thất đức này.
Trên mặt Mộc Tiểu Nhã vẫn còn vệt nước mắt, nghe anh nói vậy thì lập tức nín khóc, mặc dù vẫn còn vài âm nghẹn ngào nhưng nghe lại vô cùng êm ái. Cô ngẩng khuôn mặt đáng thương lên nhìn Long Thiên.
Long Thiên thở dài, xoa đầu cô: “Cô gái tốt như cô không cần rơi nước mắt vì loại đàn ông như vậy. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể khiến cô bé đáng yêu của chúng ta nói ra lời như vậy thì nhất định không phải người tốt. Lần này tôi tự ý cho hắn một bài học, cô cảm thấy tôi tự tiện xen vào chuyện của cô, không tôn trọng cô thì có thể mắng tôi”.
Mộc Tiểu Nhã lắc đầu: “Tôi nên sớm làm như vậy rồi, chỉ là không đủ can đảm, lần này cảm ơn anh tiếp sức cho tôi”.
“Chỉ cảm ơn thôi à? Tôi mạo hiểm bị cảnh sát bắt mà giúp cô đánh người, ít nhất cũng phải lấy thân báo đáp mới thể hiện rõ thành ý chứ?”, Long Thiên cười nói.
“Hả?”, Mộc Lệ Nhã sợ ngây người, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười đầy vẻ trêu chọc của anh thì cô biết anh chỉ đùa mà thôi, vì thế thở phào, thậm chí còn cười hùa theo: “Anh Long, nếu anh muốn thì tôi nguyện lấy thân báo đáp”.
Bị Mộc Tiểu Nhã trêu chọc lại, Long Thiên kinh ngạc. Anh cũng chỉ là nói vậy mà thôi, nếu cô thật sự muốn anh đi thuê khách sạn, cho anh tiền cũng không dám, dù sao chuyện một chân đạp n thuyền không phải chuyện dễ dàng gì. Chưa chinh phục được Vương Lệ Trân mà đã lên giường với trợ lý của cô ấy thì chẳng khác nào đùa với lửa, chết lúc nào cũng không hay.
Hiếm khi thấy Long Thiên kinh ngạc như vậy, Mộc Tiểu Nhã cười nói: “Sao anh Thiên không nói chuyện nữa vậy? Khí thế hùng hổ vừa nãy đi đâu rồi?”
“Cô nhóc, đừng ép tôi!”, Long Thiên ra vẻ hung dữ nhưng hoàn toàn không có tác dụng với Mộc Tiểu Nhã. Cô sớm đã coi anh là người tốt, hoàn toàn không tin anh sẽ tổn thương cô, vì thế càng đùa dai.
Đắc ý một lúc xong Mộc Tiểu Nhã mới lè lưỡi, hai tay dắt sau lưng mà đi, trong lúc vô ý, đường cong bộ ngực càng hiện ra quyến rũ. Cô mỉm cười: “Anh Long, chúng ta đi đâu tiếp đây?”
Long Thiên đi sau cô, châm điếu thuốc rồi nói: “Đưa cô về nhà, hơn nữa đừng gọi tôi là anh, cứ thấy sai sai, gọi Thiên là được rồi, tôi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu”.
“Thiên bao tuổi rồi? Tôi còn tưởng anh sắp 30 rồi chứ”, Mộc Tiểu Nhã ra vẻ ngây thơ cho anh một nhát trí mạng.
Long Thiên suýt nữa bị sặc khói thuốc, đành bất đắc dĩ nói: “Trông tôi già vậy cơ à?”
“Dù sao trông cũng không trẻ như tôi. Ý tôi không phải là vẻ ngoài của anh mà là phong cách ấy. Khả năng ngôn ngữ có hạn nên tôi cũng không biết nói sao nữa”.
Mộc Tiểu Nhã đã đi theo Vương Lệ Trân được nửa năm, cũng coi như biết mùi đời, những thanh niên tuấn tú, tài giỏi ở Bắc Hải cô gần như đều từng gặp rồi. Có người thông minh phi phàm, có người ngông cuồng ngang ngược, cũng có người miệng lưỡi độc địa dơ bẩn nhưng không có ai phức tạp như người đàn ông trước mặt này. Người đã quen với những bài toán một cộng một đơn giản như Mộc Lệ Nhã đột nhiên phải làm một bài còn khó hơn giải phương trình hàm số thì chỉ còn cách vò đầu bứt tai, bó tay chịu trói.
“Ông tôi từng nói, gặp sóng to gió lớn cỡ nào cũng phải bình tĩnh, cho dù không làm được cũng phải giả vờ làm được, lâu dần sẽ thông minh ra”, Long Thiên vui vẻ nói: “Đương nhiên tôi cũng không phải loại đàn ông mưu mô, cô có thể yên tâm. Tôi giúp cô trút giận, 1/3 là vì ngồi nhìn không yên, 1/3 là vì ảo tưởng được cô nhào vào lòng, 1/3 còn lại…”
Long Thiên không nói nữa, Mộc Tiểu Nhã như học sinh tiểu học tranh trả lời: “Bởi vì tôi rất giống cô gái tóc đuôi gà?”
Long Thiên khựng lại. Quả nhiên con gái vẻ ngoài có ngốc nghếch đến đâu thì trong lòng còn nhạy bén hơn cả Sherlock Holmes, trong chớp mắt đã đoán được gần hết. Long Thiên vô thức cảm thấy có lỗi với cô gái ngây thơ trước mặt này, vì vậy anh giải thích: “Cô là cô, cô ấy là cô ấy”.
Mộc Tiểu Nhã tò mò hỏi: “Thiên, kể cho tôi nghe chuyện anh và cô ấy đi”.
Long Thiên hít một hơi thuốc, gọi một chiếc taxi lại rồi nói: “Lần sau sẽ kể cho cô, về nhà trước đi”.
Mộc Tiểu Nhã không lên xe, phồng miệng nhìn anh làm nũng.
Long Thiên bất đắc dĩ: “Lên xe đi, coi như giải sầu cho cô vậy”.
Mộc Tiểu Nhã lúc này mới vui vẻ lên xe. Long Thiên cũng lên cùng. Mộc Tiểu Nhã nói địa chỉ cho tài xế, hoàn toàn không e dè. Sau đó cô giống như một đứa trẻ muốn được nghe kể chuyện mà im lặng ngồi đó, đôi mắt tràn đầy mong chờ mà nhìn Long Thiên.
Long Thiên biết không tránh được nên đành mặc. Anh hồi tưởng lại quá khứ, châm điếu thuốc rồi mới chậm rãi nói: “Lúc học cấp ba, tôi là một tên công tử bột, vô tình vô cảm, lúc nào cũng gây chuyện với ông già nhà mình, ngày ngày chỉ nghĩ cách moi tiền của ổng. Buổi lễ khai giảng, có một nữ sinh tên là Lâm Chi Tử lên bục phát biểu. Cô ấy là “trạng nguyên” của trường chúng tôi, mẹ nó, thủ khoa toàn thủ đô đấy, học giỏi đến mức nào chứ. Cô gái cả tên và vẻ ngoài đều xinh đẹp thoát tục ấy lên bục nói rằng đời này cô ấy ghét nhất là đám con ông cháu cha đi cửa sau, bọn họ là sự sỉ nhục đối với trường cô ấy”.