“Lúc đó tôi nghĩ, đệt, thế này chẳng phải là đang khiêu khích đám con ông cháu cha chúng tôi à? Khi đấy tôi đánh cược với bạn, trong vòng nửa học kỳ ông đây sẽ cưa đổ đứa con gái này. Sau đó tôi bắt đầu dùng hết mọi cách, tôi tiến công thì cô ấy phòng thủ, giằng co suốt một năm trời mà cô ấy chưa đổ. Chuyện này trở thành trò cười cho toàn trường. Lúc đầu tôi theo đuổi cô ấy phần nhiều là vì cá cược, nhưng sau này thì thật sự đã thích cô gái thích buộc tóc đuôi gà, để mặt mộc này, bởi mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều thấy rất thoải mái, không hề có vẻ giả tạo”.  

             “Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, tôi cố hết sức để đến gần cô ấy hơn, chỉ hy vọng cô ấy sẽ chú ý đến tôi hơn một chút. Lúc đó, đám con ông cháu cha chơi với nhau ở thủ đô đều khinh bỉ nói sớm muộn tôi cũng sẽ chết trong tay phụ nữ nhưng tôi không quan tâm, hơn nữa còn vui vẻ mà tiếp tục làm vậy. Năm lớp 11, tôi đánh cược với cô ấy, tôi nói nếu thành tích thi giữa kỳ của tôi cao hơn cô ấy thì cô ấy phải đi “thuê phòng” với tôi. Cô nhóc ấy coi thường tôi nên đồng ý. Tôi ấy vậy mà hơn cô ấy một điểm, từ đó giành chiến thắng. Buổi tối, tôi thuê một căn phòng tổng thống ở khách sạn quốc tế, cô nhóc ấy bướng bỉnh cũng đến. Hai chúng tôi nằm trên giường, đến bước cuối cùng thì tôi dừng lại. Bởi vì cô ấy khóc. Tôi mặc quần áo cho cô ấy, cô ấy hỏi tôi vì sao? Tôi không biết xấu hổ mà nói: rồi sẽ có một ngày tôi khiến cô ấy cam tâm tình nguyện. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi làm sai thì cho dù có được cơ thể cũng không có được trái tim cô ấy”.  

             “Năm lớp 11 rất vui vẻ vì cuối cùng tôi và cô ấy cũng thuận lợi ở bên nhau. Một tên con ông cháu cha chỉ biết ngày ngày đánh nhau như tôi cũng bắt đầu ngoan ngoãn, rời khỏi cái vòng luẩn quẩn ban đầu. Mỗi ngày tôi đều làm vệ sĩ cho cô ấy, chăm chỉ học tập, cố gắng phấn đấu nhưng vẫn không động đến cô ấy. Một mặt là vì cô ấy không đồng ý, một mặt là tôi không nỡ. Một người đến chính mình còn không hiểu nổi như tôi thì làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy?”  

             “Cô ấy là một cô gái rất tốt bụng. Lúc hẹn hò cùng cô ấy, nếu gặp được những tên ăn mày giả ôm trẻ con xin tiền thì cô ấy sẽ đem toàn bộ tiền cho họ, vài trăm tệ cứ cho hết như thế, nhưng lại mắng đám người kia vô nhân tính, trời lạnh mà không quan tâm đến sống chết của đứa nhỏ. Có một lần tôi nói với cô ấy rằng, đám trẻ đó đều là không phải con ruột của họ, chỉ là đạo cụ giống như diễn viên vậy, số tiền đó cho đi không đáng. Ai ngờ cô nhóc ấy lại nói cô ấy biết, nhưng nhìn lũ trẻ chịu lạnh cô ấy cảm thấy rất đáng thương. Những cô gái khác thường sẽ tiêu tiền cho mỹ phẩm nhưng cô ấy nhà đã không giàu có gì, có vài đồng lẻ để tiêu lại đem cho người ta hết, đúng là hào phóng, cứ như một thiên sứ có vòng sáng trên đầu vậy. Cô gái như thế ai mà không yêu cho được cơ chứ”.  

             “Tôi luôn giấu gia đình chuyện hẹn hò với cô ấy. Người ở thủ đô đặt nặng vấn đề môn đăng hộ đối, tôi không muốn cô ấy bị tổn thương. Tôi muốn cô ấy luôn giữ được sự kiêu ngạo mà cô ấy đáng có được, nhưng cuối cùng vẫn bị lộ ra. Cô chị gái mà tôi coi thường chẳng mấy chốc đã nghĩ ra được cách “chỉnh” tôi. Trong một lần họp mặt gia đình, chị ta gọi cô ấy đến. Lúc đó tất cả mọi người đều mặc lễ phục cùng vest, chỉ có cô ấy mặc một chiếc quần bò không biết đã vá bao nhiêu chỗ cùng một chiếc áo đốm hoa không thể quê mùa hơn được nữa mà đứng đó. Những người họ hàng chẳng tốt đẹp gì liếc mắt nhìn cô ấy, cười ẩn ý. Cô chị giới thiệu cô ấy là bạn gái tôi trước mặt tất cả mọi người, nói cô ấy là cô bé lọ lem ảo tưởng đi giày thủy tinh thì sẽ trở thành công chúa. Đây rõ ràng là muốn trả thù tôi vì nhận được sự cưng chiều mà chị ta không có được”.  

             “Ngoại trừ bà tôi, một người chị gái khác cùng đứa em trai ngốc nghếch ra, tất cả mọi người đều cười lên. Tôi ngồi tại chỗ không biết làm sao, lúc này mới nhận ra rằng ngay cả cô gái mà mình yêu tôi cũng không bảo vệ được. Cô ấy không khóc, cũng không luống cuống mà cười bước đến khoác vai tôi, rộng lượng mà nói sau này cô ấy sẽ bay lên cành cây làm phượng hoàng. Cô ấy nói: Thiên, anh phải thật cố gắng để em trở thành một phú bà thực sự. Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng”.  

             “Cô ấy không hề tự ti mà ăn cơm với cả nhà tôi. Lúc đó, cô ấy nói chuyện rất ngọt khiến bà tôi vui vẻ vô cùng. Ngược lại, bà chị muốn xem trò hay của tôi thì mặt mày sây sẩm. Cô ấy cứ thế mà dễ dàng hóa giải trận sóng gió này. Khi đấy tôi mới biết bên trong cơ thể mảnh mai của cô ấy chứa đựng sức mạnh khiến tôi bất ngờ, người tự ti lại là tôi. Tôi nghĩ, tôi xứng đáng với một cô gái tốt đến vậy ư?”  

             “Ăn cơm xong, trên đường đưa cô ấy về nhà, cô ấy nói một câu mà đời này tôi không thể nào quên được. Cô ấy nói, cho dù tôi nghèo hèn hay giàu có, sinh ra trong gia đình bần cùng hay lắm tiền nhiều của cũng chẳng sao, Lâm Chi Tử cô chưa từng đặt nặng những thứ này, người đàn ông cô ấy coi trọng là người vì muốn cô ấy chú ý hơn mà thức đêm đến hai mắt thâm quầng để học, là người đàn ông có thể bất chấp tính mạng vì không muốn cô ấy bị bắt nạt, là người đàn ông thề rằng sẽ có một ngày khiến cô ấy nguyện ý cởi bộ quần áo trên người mình ra. Một người đàn ông có tốt hay không thì phải xem phẩm chất, sau đó mới đến phẩm hạnh. Hai điều này chỉ khác nhau một chữ nhưng lại hoàn toàn khác nhau, cô ấy tin tưởng người đàn ông tên Long Thiên sẽ không khiến cô ấy thất vọng”.  

             “Buổi tối đó, cô ấy lại là người “cưỡng bức” tôi”.  

             “Sau này lại xảy ra chuyện bắt cóc như trong phim. Tôi và cô ấy bị trói vào một căn phòng tối. Cô ấy nói với đám bắt cóc không bằng cầm thú rằng chỉ cần chúng thả người đàn ông của cô ấy ra thì cô ấy nguyện làm tất cả. Tôi như chó điên xông đến cắn đứt họng một tên bắt cóc trong đó nhưng lại không né được viên đạn. Cô ấy chết rồi, vì chắn đạn cho tôi mà chết. Ngoại trừ móc mắt hai tên bắt cóc ra tôi không làm được gì cả. Thời khắc đó tôi mới hiểu rằng tôi kiêu căng và yếu đuối đến nhường nào, tôi không bảo vệ được gì cả, bọn chúng chỉ cần dùng phương pháp bạo lực đơn giản là đã có thể dễ dàng hủy hoại mọi thứ”.  

             “Cũng năm đó, lần đầu tiên tôi cúi đầu trước ông già nhà mình, chỉ cần trở nên mạnh hơn thì tôi nguyện làm tất cả”.  

             Kể xong chuyện, Long Thiên im lặng. Mắt Mộc Tiểu Nhã lại đỏ lên, hoa dành dành bên đường lại nở rồi, chỉ là không còn ai buộc tóc đuôi gà yên lặng mà đứng đợi ở đó nữa.

Advertisement
';
Advertisement