Tiêu Ngọc Phong sau khi nhận được điện thoại của Long Thiên thì từ trên xe Toyota xuống đi thẳng đến phòng của Hoàng Trung Nghĩa. Long Thiên để lại cửa cho anh ta nên anh ta không cần phá cửa mà vẫn có thể vào được.
Sau khi anh ta biết Hoàng Trung Nghĩa đã chết thì thần sắc rất bình tĩnh, dường như sớm đã đoán ra kết cục này. Nhưng sau khi Long Thiên nói với anh ta là Hoàng Trung Nghĩa tự sát thì anh ta lại thấy có chút cảm kích.
Bởi vì Tiêu Ngọc Phong hiểu được đây là Long Thiên cố ý không làm khó anh ta. Long Thiên biết rõ tính cách của anh ta vì dù sao ở đây không phải Quỷ Môn mà xảy ra chuyện ở địa bàn của mình. Mặc dù Tiêu Ngọc Phong nói sẽ bảo vệ Long Thiên nhưng khó tránh khỏi việc mâu thuẫn với tính cách cương trực của anh ta.
Nếu Long Thiên thật sự giết tên béo kia thì Tiêu Ngọc Phong sau khi xác nhận Long Thiên không liên quan đến chuyện này thì anh ta cũng phải từ chức ở cục cảnh sát mất. Nhưng nếu như Hoàng Trung Nghĩa tự sát thì lại là chuyện khác.
Đến nơi Hoàng Trung Nghĩa chết, Tiêu Ngọc Phong đeo gang tay kiểm tra thi thể của Hoàng Trung Nghĩa, trong lòng thầm than thân thủ của Long Thiên khủng khiếp thật, một dao cắt đứt gân tay của người ta, một quyền mà khiến tên béo này không đứng lên nổi. Cuối cùng trên cổ cũng một dao, vết thương gần chí mạng, không giống như bị người ta cứa cổ. Còn về con dao trong tay tên béo đó thì trên đó chỉ có vân tay của gã chứ không có người khác.
Nhìn súng bắn tỉa M200 ở bên cạnh cửa sổ, Tiêu Ngọc Phong cười lạnh nói: “Lai lịch không nhỏ đâu! Tiếc rằng gặp phải Long Thiên nên chỉ có kết cục này thôi”.
Sau khi Tiêu Ngọc Phong kiểm tra xong thì mới nhấc máy gọi cho đồng nghiệp, tất cả đều làm theo trình tự. Bởi vì Tiêu Ngọc Phong biết, nếu chuyển thi thể của tên béo này về cục cảnh sát thì chắc chắn sẽ xuất hiện bản án lớn. Đến lúc đó không ai quan tâm tên béo này chết thế nào mà họ chỉ muốn biết giá trị tự thân của tên béo này thôi. Thời gian này khá bận, nếu xử lý tốt thì có khả năng sẽ được ‘cá vượt ngũ môn’ được lên một tầng mới. Long Thiên đúng là tặng cho anh ta món quà quá lớn.
Tiếng còi cảnh sát vang lên trong khu biệt thự, Vương Lệ Trân ngồi đọc sách trong phòng không để ý, dường như cô không bận tâm đến gì. Cô đặt quyển sách xuống, lẩm bẩm: “Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi”.
“…”.
Đám bạn bè của Vương Manh Manh đúng là vượt qua tưởng tượng của Long Thiên. Vốn tưởng rằng đây chỉ là nhóm học sinh cấp 3, cao hơn chút là nhóm ‘phú nhị đại’ tinh nghịch thôi. Ban ngày thì ngủ, tối thì như cú đêm ăn chơi rượu chè, thậm chí bỏ ra bốn trăm ngàn tệ để sửa sang lại con xe bình thường. Nhưng Long Thiên vẫn nghĩ nhóm này sẽ không giống như đám con nhà giàu ở thủ đô gây chuyện thị phi nữa.
Chỉ có điều, sau khi Long Thiên tụ họp với mấy người bạn theo yêu cầu của Vương Manh Manh thì anh mới phát hiện ra mình đã lầm. Ba chiếc xe, một chiếc là Lamborghini, một chiếc là Ferrari, tiếp đến là xe Porsche 911. Trên xe 911 còn treo biển quân đội nữa, trông rất cừ. Nếu như trong nhà không có người máu mặt thì không ai dám treo biển quân đội trên xe thể thao như này. Chỉ có xe Maserati của Long Thiên là có phần ‘khiêm tốn’ hơn chút.
Ba xe đợi đến lúc Maserati lái đến phía trước thì đều kéo cửa sổ xe xuống, dường như Vương Manh Manh sớm đã đoán trước như vậy rồi. Ba người trẻ tuổi trên xe ăn mặc khá thời thượng đều hét một tiếng: “Anh Long”.
Ba xe với ba tông màu khác nhau, còn người ngồi trong xe cũng với thái độ khác. Lamborghini thái độ bình thường, xe 911 có biển quân đội thì có chút khinh bỉ, còn Ferrari thì ở bên cạnh quan sát.
Đây là chủ lực tối nay sao?
Long Thiên yên lặng hút điếu thuốc đợi người khác dẫn đường. Vương Manh Manh sau khi gọi xong điện thoại thì hét về phía anh em trên xe 911: “Phùng Thiên Sách! Đám bạn bè của tôi đang đặt phòng ở KTV Bảo Hoa đợi chúng ta, mau đến đó thôi”.
Phùng Thiên Sách có ngoại hình khá đẹp trai, cười nói: “Cách Cách ơi! Có chuẩn bị ‘phi tần’ cho đám loạn thần tặc tử này không đấy? Khẩu vị của tôi lớn lắm đấy, hai người thì vừa đủ, ba người thì tôi cũng không chê nhiều đâu”.
Thoạt nhìn mối quan hệ của họ khá tốt, vì vậy khi nghe thấy vậy Vương Manh Manh không tức giận mà đáp: “Có bà chị đây thì làm sao các người bị ‘đói’ được. Mau dẫn đường đi, Cách Cách đây không nhịn được mà muốn hát lắm rồi”.
“Tuân lệnh!”, Phùng Thiên Sách đáp lại một tiếng, sau đó nhìn về phía Long Thiên, nói với giọng khinh bỉ: “Anh Long! Thử đua một đoạn không?”
“Không quen đường, ngộ nhỡ xảy ra tai nạn gì thì không hay, tôi cứ đi theo sau mọi người cho yên tâm vậy”, Long Thiên đáp.
Phùng Thiên Sách không nói gì mà giậm chân ga dẫn đường phía trước. Có thể thấy Phùng Thiên Sách là kẻ cầm đầu trong ba thanh niên kia, hai người còn lại đi phía sau mà không dám vượt qua gã ta mà luôn coi gã ta là đầu tàu.
Long Thiên nhìn thấy hết nhưng không nói ra, trong lòng đã có những suy đoán của riêng mình. Không có ai đối phó chuyên nghiệp được với đám chơi bời này như Long Thiên. Chỉ có điều, Vương Manh Manh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Người lái con xe 911 kia là Phùng Thiên Sách, nhìn biển xe là biết biển quân đội, nhà Phùng Thiên Sách có lão thủ trưởng quân hàm 2 sao. Gã ta bề ngoài kiêu ngạo nhưng thực ra lại là người đứng đắn nhất trong đám người kia. Miệng lưỡi lẻo mép thế chứ chưa làm việc gì trái lương tâm đâu. Đây cũng là lý do tôi chơi được với gã ta”.
“Còn người lái con xe Ferrari kia tên là Mã Chí Cao, giống tôi, là ‘phú nhị đại’ chính thống. Hắn ta là cậu chủ của doanh nghiệp Huy Đằng. Trong bảng xếp hạng của Forbes thì bố hắn ta xếp hạng sau bố tôi một chút. Hắn ta là người đối xử tốt với người trong nhóm bạn bè nhưng lại ác độc với người ngoài, là tiểu nhân nham hiểm đó”.