"Người đi Lamborghini kia chính là con ông cháu cha Hứa An, gã là một tay ăn chơi khét tiếng, gã ỷ vào việc bố là thị trưởng nên đã hại đời rất nhiều cô gái nhà lành. Gã là kẻ tôi ghét nhất, không biết dạo này gã bị điên kiểu gì mà lại nhằm ngó tới tôi. Tôi cảm thấy rất buồn nôn".
Được đó, cái đám con ông cháu cha này đều ở đây hết rồi, đúng là trận địa khí thế thật!
Long Thiên vui vẻ nói: "Cô nói với tôi điều này là để nhắc nhở tôi rằng bạn bè cô đều giàu có lắm tiền hả, muốn để tôi biết rằng tôi và cô không cùng một thế giới sao?"
"Đúng thế, bạn bè của tôi đều rất ngầu, chưa kể đến bạn bè của chị tôi nữa, chỉ vớ bừa một người thôi cũng đã có tài sản ròng trên 100 triệu rồi, không thì cũng là lãnh đạo cấp tỉnh cả? Tốt nhất anh nên biết khó mà rút lui đi, chạn vương không dễ làm đâu”, Vương Manh Manh nghịch ngón tay nói.
Long Thiên chế nhạo: "Tôi rất vui vẻ làm chạn vương đấy, có xe hơi xịn và biệt thự để ở, còn cả một cô nàng chủ tịch xinh đẹp nữa. Ai mà từ bỏ được cuộc sống như thế thì đúng là đồ ngu".
Mỗi lần Long Thiên nói những điều như thế thì Vương Manh Manh đều cảm thấy bực bội, bởi vì cô ta sẽ luôn nghĩ đến hình ảnh chị gái mình lên giường với tên này, như thế còn thiệt thòi hơn so với việc cô và tên này chung giường. Càng nghĩ càng thấy phí của trời?
Một người hoàn hảo như chị gái cô ta thì người duy nhất ở Bắc Hải có thể xứng đôi chính là Tần Tung Hoành, người này cũng tài giỏi không kém, mặc dù nhà họ Tần và nhà họ Vương luôn là đối thủ của nhau, nhưng điều này không ngăn được việc Vương Manh Manh tán thưởng Tần Tung Hoành. Hắn ta và chị gái cô ta đều là nam thanh nữ tú xứng đôi vừa lứa. Hắn ta đã nắm được quyền điều hành của đế quốc nhà họ Tần khi chưa đầy hai mươi lăm tuổi. Cho dù là kiến thức, ngoại hình hay tất cả mọi thứ thì đều xứng đứng cùng chị gái cô ta.
Vương Manh Manh hồi nhỏ đã gặp qua anh chàng nho nhã này, tuy rằng Tần Tung Hoành mới chỉ 18 tuổi, trên mặt có chút non nớt, nhưng khi ngồi cùng bàn với các ông lớn Bắc Hải thì hắn ta cũng rất ổn thỏa đúng mực, ăn nói lịch sự nhã nhặn. Đôi khi còn lên tiếng nói một hai câu trọng điểm, là người giỏi giang nhưng không khiến người khác ganh ghét. Vương Manh Manh thấy thế rất kinh ngạc, từ đó cô ta càng xác định rằng đời này nếu không gặp được chàng trai nào giỏi giang như Tần Tung Hoành thì sẽ không lấy chồng.
Sau khi gặp được một người hoàn hảo thì lại thấy bên cạnh xuất hiện một đám vớ vẩn tầm phào này, Vương Manh Manh thật sự không có hứng thú chút nào nữa, đặc biệt là tên Long Thiên già mồm này. Vương Manh Manh vô cùng ghét Long Thiên, cô ta đã sớm nhờ đám bạn thân ghê ghớm chuẩn bị sẵn từ trước, để có thể giúp cô ta xử được cái tên buồn nôn này.
Không chỉ Vương Manh Manh ghét Long Thiên thôi, mà ngay cả Phùng Thiên Sách trên chiếc xe 911 cũng ghét anh, hơn nữa Cách Cách nhà họ Vương cũng đã ra lệnh phải khiến Long Thiên chịu quả đắng rồi, vì vậy Phùng Thiên Sách nghĩ cái tên họ Long này chỉ là kẻ ngốc nghếch Vương Manh Manh tìm tới để chơi đùa thôi, gã ta cũng không quan tâm lắm, cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.
Bộ đàm vang lên tiếng nói, là gã nhà giàu ăn chơi Hứa Văn thiếu kiên nhẫn lao tới hỏi: "Thiên Sách, tên ngốc kia ở đâu ra vậy? Tại sao Cách Cách lại đi cùng xe với hắn ta?"
Hứa Văn gần đây đang nhắm đến Vương Manh Manh. Phùng Thiên Sách cũng mong chờ chuyện này. Có trời mới biết Hứa Văn và Vương Manh Manh ai đang đùa giỡn đối phương. Đối với cô bạn cùng bàn luôn bắt nạt gã ta từ tiểu học là Vương Manh Manh, thì Phùng Thiên Sách luôn cố gắng tránh xa. Loại phụ nữ tính tình ngông cuồng tới nỗi không thể ngông cuồng hơn này làm bạn thân là tốt nhất. Chứ là bạn gái thì thật sự rất đau đầu. Phùng Thiên Sách tự cảm thấy bản thân không chịu được cô nàng này, mà kẻ luôn tự nghĩ mình là dân chơi thứ thiệt nhưng thật ra lại là tay mơ như Hứa Văn thì càng không cần nhắc đến rồi, chắc khi bị con nhỏ kia bán đi còn cười vui vẻ giúp người ta đếm tiền mất.
"Cậu vội cái gì? Không phải Cách Cách đã bảo chúng ta phải cho tên đó một bài học sao? Cậu vẫn sợ cô nàng bị người ta giành mất hả, Hứa Văn, cậu tự ti vậy sao?"
"Tôi nói này, có trời mới biết Vương Cách Cách bày mưu với tên ngốc đó hay là chúng ta nữa. Dù sao tôi cũng chỉ đứng xem trò hay, yên lặng ôm ấp cô em của tôi thôi, tôi không tham gia vào màn kịch ghen tuông của mấy người đâu", Mã Chí Cao cũng chen vào cuộc trò chuyện.
"Mã Chí Cao, cậu mãi khư khư đứng ngoài hóng chuyện, như thế cô nàng của cậu sẽ coi thường cậu đấy, cô nàng cậu thích là Diệp Yêu Tinh, loại người như thế thì cậu nhất định phải ra tay tranh giành, nếu không thì chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta bị người khác cướp mất thôi?”, Phùng Thiên Sách cười ha ha nói.
Mã Chí Cao phản kích: "Vậy cậu thử đi chinh phục Diệp Yêu Tinh độc nhất vô nhị thử xem. Phùng Thiên Sách, cho cậu mười lá gan cậu có dám không? Nếu nói dám thì sau này cậu sẽ là đại ca của tôi!"
Phùng Thiên Sách lập tức im bặt, Hứa Văn lại hét lớn: "Các anh em, đừng lạc đề nữa, mấy người cũng có thể nhìn ra được tấm lòng của tôi với Cách Cách rồi đấy, tôi không nhờ các cậu giúp đỡ, nhưng cũng đừng có làm hỏng chuyện, khi nào tới KTV chúng ta sẽ chuốc rượu say chết tên đó, đợi đến khi nó say thì cởi hết quần áo rồi ném nó xuống đường. Nhân tiện quay luôn video rồi tung lên mạng. Để xem nó còn mặt mũi xuất hiện trước mặt Cách Cách nữa không
“Ừ”, Phùng Thiên Sách không phản đối.
“Tôi hóng chuyện", Mã Chí Cao vẫn hóng chuyện như cũ.
Đoàn xe sang trọng chạy vào bãi đậu xe Bảo Hoa. Sau khi đậu xe thì Long Thiên và Vương Manh Manh xuống xe, Mã Chí Cao xuống xe thì châm thuốc lá cho cánh đàn ông. Một người ngoài cuộc như Long Thiên cũng nhập gia tùy tục, anh cũng nhận lửa để châm thuốc. Anh không cố tình nịnh hót, cũng không cố tình xa lánh, chỉ giữ một khoảng cách thích hợp.
Tay chơi Hứa Văn thầm đánh giá vị khách xa lạ này, Long Thiên mặc quần áo bình thường, đồng hồ trên tay có đắt hơn một chút, nhưng cũng không khiến cho kẻ vốn quen giàu có như Hứa Văn kinh ngạc, có tiền thì có tác dụng gì chứ, hắn ta là con ông cháu cha đây này, dù có tiền cũng không đấu lại được chính phủ. Có lẽ vì tâm lý này nên trước giờ Hứa Văn không thèm coi trọng Mã Chí Cao, nhưng lại thích chơi bời qua lại với Phùng Thiên Sách.
Sau khi Vương Manh nghe điện thoại thì cô ta quay lại nói với cả đám rằng mọi người đang ở phòng 888, thế là cả đám đều kéo nhau đến phòng đó.
Vừa mở cửa phòng ra Long Thiên đã tưởng mình bước vào một câu lạc bộ cao cấp, anh không khỏi nhìn lại số phòng, đúng là phòng 888 thật, nhưng đây có chỗ nào giống KTV chứ, chẳng khác gì nơi chọn gái vậy. Tất cả các cô nàng xinh đẹp đều ngồi ở đó, cô nào cô nấy cũng hợp thời trang, hoa tai, vòng tay, vòng cổ, tất cả đều là hàng hiệu nổi tiếng, Chanel chỉ có thể được coi là thứ rẻ nhất ở đây. Nhưng sau khi trang điểm thì bọn họ cũng trông không giống đám nhà giàu mới nổi chút nào. Có vẻ mấy cô nàng này đả bỏ ra không ít công sức. Bọn họ nhìn thấy nhân vật chính là Long Thiên thì hiển nhiên có chút thất vọng, chỉ là một tên gà mờ thôi, có đáng để Vương Cách Cách vất vả thế không?
Nhưng có một cô gái duy nhất cười rạng rỡ đứng dậy, cô ta nhiệt tình cầm ba chai rượu đi tới trước mặt Long Thiên vừa bước vào cửa, cô ta thầm trao đổi ánh mắt với Vương Manh Manh, sau đó thì vui vẻ nói: "Quy tắc cũ, người mới phải phạt ba chai trước đã".
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!
Ba chai rượu chắc chắn là thử thách Long Thiên.