Long Thiên lập tức phát hiện ra việc này có chút quái lạ, trong cái giới nhỏ này anh không phải là vai chính, tại sao anh chỉ vừa mới xuất hiện mà bọn họ đã nhằm vào anh để công kích. Lại nhìn sang cô nữ sinh kia đang nháy mắt với Vương Manh Manh, trong rượu này mà không có vấn đề mới là lạ.
Nhưng cho dù là rượu này có vấn đề thì có thể không uống không?
Tất cả mọi ánh mắt đều đang nhìn về phía anh, cả đám nữ sinh xinh đẹp muôn màu muôn vẻ kia ai cũng xen vào cổ vũ, nhóm ba người Phùng Thiên Sách thì khoanh tay ngồi đó, rõ ràng là chỉ có một mình Long Thiên là một chiến tuyến riêng, không uống không được, bất kể Vương Manh Manh có gài bẫy gì, dù sao thì cứ tương kế tựu kế, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn đã.
“Tôi uống ba chai, cô uống một chai, không quá đáng đúng không?”, Long Thiên nhận lấy chai bia mà cô nữ sinh kia đưa đến, mỉm cười nói.
“Không quá đáng”, tính cách của cô nữ sinh cũng khá hào sảng, mở luôn một chai Budweiser uống cạn, sau khi uống hết mặt không hề đỏ tim cũng chẳng đập nhanh dốc ngược chai bia xuống, tỏ ý khiêu khích một cách rõ ràng.
Đương nhiên Long Thiên sẽ không nuốt lời, một hơi hết một chai, uống hết tổng cộng ba chai rồi đưa trả lại cho cô nữ sinh kia, Phùng Thiên Sách hét lên một tiếng “Tốt”, gã lớn lên ở trong cơ quan quân khu, từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, cho nên trên người gã cũng nhuốm khí thế của một quân nhân, đương nhiên cũng sẽ thích những người có tính cách hào sảng. Mặc dù gã vẫn giữ vững lập trường đứng về phía Vương cách cách nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc thay đổi cách nhìn của gã về Long Thiên. Với tính cách này chắc chắn tối nay sẽ phải chịu không ít thiệt thòi, nghĩ đến đây, Phùng Thiên Sách ngược lại có chút thương hại cho nhân vật vừa mới xuất hiện đã được dự đoán là một quân tốt hôi này.
Tiếp theo là phần khách sáo giới thiệu và tự giới thiệu bản thân, cái cô nữ sinh mà Long Thiên vừa đến đã bắt anh uống ba chai bia kia tên là Lữ Kiều Kiều, biệt danh là Quả ớt nhỏ, tính cách nóng nảy giống hệt như tên, thuộc tuýp nữ hiệp. Cô ta cùng với Vương Manh Manh được xưng là hai Phượng hoàng thiếu nữ của trường cấp ba Cẩm Tú, cũng có nghĩa là hai đại tỷ của trường, là mục tiêu của Mã Chí Cao, nhưng khổ nỗi Mã Chí Cao đã theo đuổi người ta hai năm rồi, đừng nói đến việc xác định mối quan hệ, đến tay của người ta còn chưa được chạm đến, cũng phải, một người quá mức hướng ngoại còn một người lại lù đù đầu đất, nhìn thế nào cũng chẳng hợp cho được.
Số nữ sinh còn lại có một nửa là được Quả ớt nhỏ gọi đến để hâm nóng bầu không khí, đa số bọn họ đều trang điểm đậm, đẹp thì cũng đẹp nhưng chẳng có chút khí chất nào, còn bình hoa hơn cả bình hoa di động. Một nửa còn lại thì vốn dĩ là người thuộc giới này, không phải là thiên kim đại tiểu thư thì cũng là cô chủ nhỏ, khí chất của nhóm này cao hơn đám bình hoa kia nhiều.
Gây ấn tượng sâu nhất với Long Thiên chính là cặp chị em song sinh xinh đẹp Hạ Thiên và Hạ Tuyết, hai cô này có vẻ ngoài giống nhau y như đúc, ngồi bên cạnh nhau mà cứ như là đang soi gương vậy, nếu như không phải một người đi tất lưới đen và một người đi tất lưới trắng thì sợ là đến Quả ớt nhỏ cũng khó mà phân biệt được cô nào là chị cô nào là em. Nói tóm lại là, hơn mười người đẹp ngồi lại với nhau thì vẫn có chút chói mắt.
Long Thiên vừa mới đến đã bị chuốc cho ba chai bia, mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Quả ớt nhỏ đã xách Hạ Thiên và Hạ Tuyết đến bên cạnh anh. Hạ Thiên và Hạ Tuyết một người một bên ngồi xuống bên cạnh Long Thiên, Vương Manh Manh thì ngồi đối diện, bốn người đẹp ngồi vây xung quanh anh, đãi ngộ này cũng không tính là quá tệ, nhưng hành động này đã khiến cho người vốn dĩ rất được lòng các cô gái là Playboy Hứa Văn tức đến ngứa cả răng.
Long Thiên cũng không phải là người đàn ông lương thiện gì, năm đó lúc ở tại thủ đô, anh cũng không ít lần tham gia những buổi tiệc kiểu này, đương nhiên sẽ không bởi vì bị bốn cô em xinh đẹp ngồi bao vây xung quanh mà bối rối. Ngược lại còn thoải mái đón nhận, một tay anh đặt lên tất lưới đen của Hạ Thiên, tay còn lại thì đặt lên tất lưới trắng của Hạ Tuyết, cười vui vẻ cứ như tay chơi chuyên nghiệp nói với Quả ớt nhỏ: “Mấy em gái này, muốn chơi thế nào, một long mà hẳn bốn phượng, khá kích thích”.
Hạ Thiên âm thầm tránh được móng vuốt ma quỷ của Long Thiên, nhưng em gái Hạ Tuyết lại như không hề để tâm đến động tác này của anh. Vương cách cách đã ra lệnh rồi, nếu như có thể quyến rũ được tên này đến mức điên đảo thần hồn thì Vương cách cách sẽ tặng bộ lễ phục đắt đến mức khó hiểu kia cho cô ta. Thế nên giờ mới bán sức bán mạng dùng mỹ nhân kế thế này, cô ta chớp đôi mắt to tròn nói: “Anh Long anh muốn chơi thế nào cũng được, hay là chúng ta chơi đổ xúc xắc đi, em không chơi giỏi, anh phải nhường cho người ta đấy nhé”.
Làm nũng là tuyệt chiêu mạnh nhất của phụ nữ, mà giọng điệu cộng thêm dáng vẻ mềm mại như không xương, đẩy nhẹ là ngã của Hạ Tuyết, người đàn ông bình thường làm sao mà chịu đựng cho nổi, Quả ớt nhỏ rùng mình một cái nói: “Hạ Tuyết, cậu rút lại cái biểu cảm kia đi, trà xanh quá đấy”.
“Cậu mới trà xanh”, Hạ Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh Long, tối nay chúng ta là một nhóm với nhau, nếu như anh hạ gục được Lữ Kiều Kiều thì anh nói gì em đều sẽ đồng ý với anh”.
“Có bao gồm cả ‘vỗ tay’ không?”, bộ dáng Long Thiên cà lơ phất phơ hỏi.
Hạ Tuyết thắc mắc: “Vỗ tay là cái gì?”
Quả ớt nhỏ dùng hành động để biểu diễn luôn, sau đó từ tay cô ta phát ra những tiếng bộp bộp bộp, lúc này Hạ Tuyết mới hơi đỏ mặt nhéo một cái vào cánh tay của Long Thiên: “Anh bắt nạt người ta, em không cùng nhóm với anh nữa”.
“Ha ha, không trêu cô nữa, giờ thế nào, năm người cùng chơi à?”, Long Thiên hỏi.
Vương Manh Manh lắc đầu nói: “Mấy người chơi, tôi ngồi xem kịch”.
Qua mấy hiệp, ba cô nữ sinh hầu như chưa uống ngụm bia nào, chỉ có mình Long Thiên uống mà thôi, chẳng qua là anh chưa từng chịu thua, lần nào cũng không chịu nợ rượu, cho dù có bị Quả ớt nhỏ cố ý giết đến mức một ván bắt uống liền hai chai bia cũng không mở miệng oán thán một câu. Trước giờ chưa từng uống rượu, không đến mười phút sau Long Thiên đã uống sạch một tá bia Budweiser, anh ợ to một cái rồi gào lên không chịu được nữa rồi, phải đi toilet giải quyết một chút.
Sau khi anh đi, ba cô gái lầm rầm thảo luận không ngừng, vừa rồi bọn họ có thể không bị thua ván nào chẳng qua là vì ba cô gái đã phối hợp ăn ý với nhau đến mức không ai có thể phát hiện ra được. Tham gia vào những buổi tiệc kiểu này nhiều nên bọn họ cũng đã quen rồi, Vương Manh Manh đứng dậy, dáng vẻ gian kế đã thành nói: “Mấy chị, cần cố gắng thêm nữa, chuốc say tên này đi, kế hoạch của chúng ta mới có thể thực hiện được bước tiếp theo”.
“Cách cách, kế hoạch gì vậy?”, Hạ Thiên ngây ngô nói, Vương cách cách chỉ dặn bọn họ chuốc rượu, còn về cái kế hoạch gì đó thì lại vô cùng bí mật?
“Quả ớt nhỏ, cậu nói qua với cậu ấy về kế hoạch rất là kinh khủng kia của chúng ta đi”, tâm trạng của Vương Manh Manh rất tốt, vỗ vào vai của Quả ớt nhỏ nói.
Quả ớt nhỏ thấp giọng nói mấy câu vào tai của Hạ Thiên và Hạ Tuyết, hai cô gái bỗng nhiên bật cười lanh lảnh, Hạ Tuyết không nhịn được cười nói: “Ranh mãnh quá, Vương cách cách không ngờ cậu lại biến thái như thế!”
“Biến thái cái gì, tên thối tha đó từng ăn đậu hũ của tớ, tớ chưa thiến hắn là đã từ bi lắm rồi”, Vương Manh Manh bực mình nói.